Công ty lắm việc cần giải quyết, khi Đồng Ngôn tỉnh dậy cũng là lúc Đồng Sĩ Hoa đã trở lại bên kia xưởng.
Gió trăn trở, đem tới cái mát đầu tiên sau thu.
Đồng Ngôn bới trong tủ ra chiếc áo len mỏng mohair màu đen có cổ chữ V đan dây trước ngực. Đây là loại trang phục mà Đồng Sĩ Hoa không cho phép hắn mặc, nhưng hắn cứ thích đấy, làm sao?
Chiếc hộp nhung được đặt trên bàn nhỏ cạnh giường. Tấm thiệp đứng một bên. Điện thoại di động tự kết nối wifi và bắt đầu đẩy thông báo.
Phông chữ tiếng Anh quen thuộc kèm với lời chào hiếm hoi bằng tiếng Trung, được gửi cách đây một giờ.
Uncle: Chào buổi sáng.
Đồng Ngôn lại nhớ tới đêm qua. Khi đọc bài thơ nhỏ làm mình rung động, dãy số lạ mà hắn vội vàng lưu lại sau bữa tiệc đã gọi đến. Giọng nam ấy đã trầm nay qua đường truyền càng trầm hơn, Yên Hồi Nam cắc cớ hỏi: "Có hợp ý em không?"
Chú hỏi chiếc khuyên hay bài thơ? Nhưng dẫu là gì, câu trả lời của Đồng Ngôn vẫn là có. Hắn bưng kín mặt mày, gò má hây hây trước khi kịp nhận ra. "Tôi rất thích. Cảm ơn chú."
Yên Hồi Nam không dây dưa lâu, dù sao cũng đã muộn. Anh hỏi ngày mai em có đi chơi với bạn bè không.
Đồng Ngôn tính ra không có nhiều bạn ở trong nước. Hắn lớn lên dưới "ách trị vì" của Đồng Sĩ Hoa, theo học tại một trường top đầu và tham gia các hoạt động ngoại khoá liên quan đến kinh doanh. Nghĩ kỹ thì đám bạn cùng lớp chẳng ai dân mọt sách, hầu hết là bọn trẻ trạc tuổi ở họ hàng chi thứ, cũng bị cha mẹ kiểm soát và đi trên con đường bằng phẳng. Có người hiện đã vào tập đoàn, giờ hẹn ra hàn huyên cũng không hay; vả lại họ chẳng có điểm chung nào để nói.
Đồng Ngôn thành thật: "Nếu cha không phạt chép gia quy, có thể tôi sẽ một mình ra ngoài dạo phố."
Hắn thủng thẳng. Anh im lặng. Đồng Ngôn ra chiều lo lắng, khi không nhận được phản hồi từ bên kia đầu điện thoại. Hắn cực không thích cảm xúc của người khác bị mình chi phối. Hắn bèn bồi: "Nhưng có lẽ là không. Hai ngày tới tôi phải đến nhà chú. Chú biếu quà, cha dặn tôi phải trả lễ."
Khách sáo rồi. Đoạn Yên Hồi Nam trêu: "Có quà cho tôi không?"
Đồng Ngôn hỏi, vẻ nghi ngờ: "Tôi tặng cho chú rồi mà nhỉ, tấm bưu thiếp đó..." Giọng hắn ngày càng nhỏ, chẳng có chút tự tin nào. Hắn lục tìm tem giá của tấm bưu thiếp (trong trí nhớ) và rồi nhận ra, rằng nó có lẽ chưa đến hai bảng(1).
(1) Một bảng Anh bằng khoảng ba mươi nghìn Việt Nam đồng.
Yên Hồi Nam cười khẽ. Tiếng cười rút ra từ trong ngực, trầm thấp mơ màng. "Đó là quà em tặng cho một người lạ, với một ý nghĩa khác."
Đồng Ngôn nói không lại anh.
Mùa thu ở Bắc Kinh nổi tiếng khô hanh. Hắn lại kéo toẹt cái xước măng rô, để cơn đau nhức nhối che bớt phần nào sự xấu hổ.
"Nhà cũ dạo này không có ai, em bảo tài xế gửi quà qua đó là được. Tôi không ở đấy," Yên Hồi Nam đọc một địa chỉ nằm trong khu biệt thự nghỉ dưỡng giữa núi. Anh có vẻ đang lưỡng lự liệu có nên nói tiếp hay chăng. "Em có thể gửi quà cho tôi qua đó. Kết hôn rồi... em cũng sẽ chuyển tới đây."
Đồng Ngôn hít một hơi, tay chảy máu nữa. Hắn ấn ngón trỏ lên vết xước: "Ừm."
"Nếu đã không có hẹn, vậy cho phép tôi được mời em ra ngoài nhé?"
Đồng Ngôn do dự, dù biết áp cảm xúc cá nhân lên người khác là một việc sai lầm. Yên Hồi Nam lịch thiệp nhã nhặn, điều này không gì có thể bàn cãi, lẽ ra hắn không nên tỏ thái độ gây hấn với anh. Đồng Ngôn đồng ý trước khi cúp máy.
Hắn nhìn chăm chăm hình xăm trên eo. Nước chảy từng đợt qua người. Từ đỉnh đầu xuống mắt cá. Bao trọn hắn.
Hắn nằm trên giường với hơi nóng chưa tan. Những giọt nước còn sót trên bụng khiến hắn nhớ lại một đoạn trong ký ức.
Hắn đăng dòng trạng thái mới lên blog cá nhân: Sự thân mật giữa người và người thường bắt đầu từ những cái đụng chạm. Nhiệt độ của viên đá, miếng băng cá nhân thít chặt, cảm giác khi đầu ngón tay lướt qua đôi môi. Những trải nghiệm tinh khôi này hẳn sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền. Và điều nguy hiểm là chúng có xu thế trở thành những thói quen xấu hắn không muốn bỏ.
Thoát khỏi A Letter, Đồng Ngôn mở trang công cụ và tìm kiếm dưới tên Yên Hồi Nam. Lịch sử trích ngang và cuộc đời sự nghiệp dằng dặc của anh khiến hắn bặm môi, buộc phải đưa ra lời đánh giá từ góc nhìn khách quan nhất. Yên Hồi Nam quả rằng một bạn đời trên cả tuyệt vời. Dẫu không muốn thừa nhận nhưng ngay cả đêm khi họ (xem như) chưa biết gì về nhau, hắn đã có cảm tình với anh, người đàn ông mang họ Yên này. Phải chăng vì cách họ bắt đầu hơi kịch tính nên hắn ghìm lòng chẳng đặng muốn khám phá diễn biến tiếp theo? Song, trong mắt người lớn, kẻ có thể sánh vai với anh lại chính là Hoàng tử hắn đóng giả từ thuở thơ ấu. Thật mỉa mai làm sao!
Sự mâu thuẫn này kéo dài cho đến hiện tại. Hắn dở nhất việc dùng lý trí để suy xét. Trong miền tư duy khô cằn cỗi, hắn phân tách mình thành hai cực. Liệu có nên kéo Yên Hồi Nam đến Cực Trắng, nơi các bậc cha chú đang đứng, cùng với vị Hoàng tử bảnh bao? Hay kéo về Cực Đen, về với nhóm Hyman và Aisa? Đồng Cẩn là người duy nhất sẵn lòng đồng hành và chấp nhận hai cực của hắn. Hắn không chắc liệu Yên Hồi Nam có thể đứng chung với chị, ở Cực Xám, hay không.
"Nhưng hai tôi này đều là em," lời anh vọng mãi bên tai.
Yên Hồi Nam, với tư cách là người duy nhất nhìn thấy hai cực của hắn, đã chủ động bày tỏ lập trường tôi tôn trọng mọi thứ về em. Như cách anh thú nhận ở đêm mưa Edinburgh, chuyến hành trình của tôi không có điểm dừng và hồi kết.
Thợ săn chốn thương trường giỏi nhất giăng lưới và đặt bẫy. Hắn nghĩ, anh quá xảo quyệt, một tay đàn ông sõi đời và xảo quyệt.
Nhưng chưa đâu, tay đàn ông xảo quyệt này còn tham vọng nữa cơ.
Trong phòng hội nghị cấp cao của Tian, cà phê đã đổi màu hai lần. Thoả thuận với người Anh chỉ là bước khởi đầu, để hướng tới thị trường quốc tế, anh cần phải hiện thực hoá những tham vọng của mình.
Sau khi tổng kết chuyến công tác vừa rồi, Yên Hồi Nam tạm cho tổ đàm phán nghỉ ngơi trước. Anh xoa hai hàng mày rồi mở giao diện trò chuyện trên laptop lên. Đồng Ngôn gửi cho anh một tin nhắn, là nhãn dán hình con thỏ nói chào buổi sáng.
Anh giãn mày chau, nhấn đúp vào nhãn dán để hệ thống mở ra bộ sưu tập đầy đủ. Một cách thích thú, anh bấm vào lệnh "Thêm" góc trên bên phải và vung cả khối tiền cho nhà sáng tạo ra nó.
Thanh tiến trình cán mốc, gói nhãn dán cảm xúc xuất hiện trên thanh tab trống của giao diện trò chuyện. Anh lướt xuống và bấm gửi một nhãn dán hình con thỏ thò đầu ra ngoài đang nói cốc cốc, có ai ở đó không.
Đồng Ngôn hẳn đang cầm điện thoại, hồi âm rất mau. Một con thỏ với đầu đầy chấm hỏi, mặt lạnh te, như thông báo tôi cực kỳ bất mãn với hành vi chôm chỉa của chú đấy.
Yên Hồi Nam đánh mắt nhìn đồng hồ, hỏi hắn.
Uncle: Tối nay em rảnh không?
Đồng Ngôn không rep. Ba con thỏ nhỏ tung tăng lặp lại động tác của mình.
Thú thật mười phút trước khi kết thúc cuộc họp, Yên Hồi Nam đã dặn trợ lý đặt chỗ tại một nhà hàng nổi tiếng được cư dân mạng đề xuất nhiệt tình trên Internet.
Ngài Yên, vị giám đốc những tận tâm với nghề, nay quyết định nghỉ sớm hẹn hò, là một tin chấn động cỡ nào chứ? Dù nói vô tiền khoáng hậu cũng không ngoa! Như vũ bão, tin này nhanh chóng lan truyền đến tai quản lý cấp cao của Tian.
Có lẽ lời thở than ngẫu hứng của Đồng Ngôn trong điện thoại khuya qua quá đỗi dửng dưng, như một kiểu chết lặng sau nhiều lần thoả hiệp, làm Yên Hồi Nam muốn đứng ra giúp bạn nhỏ được miễn phạt.
Lần đầu tiên trong đời, anh mong mỏi sự quan tâm của mình không phải vô ích.
Tiếc thay bạn nhỏ đi đâu rồi, mãi không thấy hồi âm. Định đích thân gửi lời mời, Yên Hồi Nam lại nhận được yêu cầu trò chuyện qua ứng dụng.
Bản mặt to đùng của Văn Phong chiếm trọn màn hình. Mày gã nhướng cao, nhận ra một thoáng mất hứng nơi Yên Hồi Nam. "Gì đấy gì đấy, chuẩn bị đi hẹn hò với bạn nhỏ à?"
"Nếu đã biết, vậy sao còn chưa chịu cúp máy?" Anh đáp.
"Mẹ cái thằng này, thật hả? Té ra do tôi cả, do tôi đây coi thường cậu." Văn Phong chắp tay bái anh.
Đoán chắc gã đã đọc hợp đồng và cuộc gọi này cốt để thương lượng điều khoản, Yên Hồi Nam liền đánh vào trọng điểm: "Xem chưa?"
"Xem rồi," gã quạu quọ. "Cậu đúng là bạn chí cốt của tôi, dốc hết sức hốt cốt tôi! Hay thật, đào được cái gì đào ngay. Nhưng thôi chả sao. Trang web này rất quan trọng đối với anh em của cậu. Miễn cậu đồng ý hợp tác, mọi thứ không còn là vấn đề."
Văn Phong tính lạc quan; nói thẳng thì cà lơ phất phơ, không có nghề ngỗng ổn định. Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng Yên Hồi Nam vẫn rất ngạc nhiên khi gã dốc hết ruột gan cho dự án mở rộng. Anh không đủ thì giờ để tìm hiểu lý do tại sao, đừng đùa, thời gian của ngài Yên quý lắm đấy. Anh bèn đuổi: "Khi nào ký hợp đồng tôi sẽ gọi."
"Đừng mà! Có việc thật đấy, gấp lắm rồi." Gã ngoắc tay, dựa hẳn vào lưng sofa.
Đó là một ngày trời Anh đầy nắng. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, ngả thành màu cam sẫm trên gương mặt gã. London Eye lặng thầm phía xa, và ta thậm chí có thể thấy bóng dáng hai đỉnh Tower Bridge.
Văn Phong nhướng cao mày, cười gợi đòn. "Đoán xem? Còn nhớ lần trước cậu nhờ tôi để mắt đến giai đoạn hai không? Sáng nay khi chạy bộ về, nghe quản gia bảo chủ căn hộ tầng trên đang có ý định rao bán."
Yên Hồi Nam đã mua một căn gần Viện R&D London, có điều khá xa trung tâm thành phố, xung quanh cũng toàn các toà công nghệ, chẳng có danh lam thắng cảnh địa điểm nên thơ; anh đoán Đồng Ngôn sẽ không thích. Mặt khác, Tian vừa mới bắc cầu với Phố Tài chính, nơi Văn Phong ở lại chỉ cách một quãng ngắn; đó là chưa kể vị trí đắc địa, cảnh quan phong phú và còn là biểu tượng của sự thịnh vượng. Theo lý thuyết, vốn chỉ có cung không đủ cầu, cư dân của dự án căn hộ cao cấp phía Tây Zone 1 sẽ không dễ dàng nhả miếng mồi thơm này ra.
"Cậu cũng biết dự án này hot cỡ nào. Tôi nghe nói ba, bốn tay mon men đến rồi, có điều hai vợ chồng chủ hộ không ưng. Tôi đã nhờ quản gia hỏi thăm," Gã dừng lại, tạo không khí bí ẩn.
"Rồi sao?"
"Họ theo đuổi lối sống DINK(2). Cả hai thảy là hoạ sĩ tự do. Cậu biết đấy, người làm nghệ thuật thường bày tranh khắp nơi; bản thân căn hộ cũng có giá trị nghệ thuật cao. Hầu hết người đủ khả năng mua nhà ở Tây Zone 1 đều đã lập gia đình. Đó là lý do tại sao hai vợ chồng nhà này không hài lòng. Họ không chấp nhận khách mua đã có con. Vì khả năng cao trẻ nhỏ sẽ phá huỷ tác phẩm mà họ để lại. Nên là..."
(2) DINK (Dual Income, No Kids): là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
Yên Hồi Nam nhướng mi. "Nên là gì?"
"Nên là tôi nghĩ đến cậu chứ còn gì! Dù hai người kết hôn cũng sẽ không có con. Đấy, có phải giải quyết tận gốc vấn đề rồi không?" Văn Phong rất chi nhiệt tình. "Tôi quyết định thay cậu rồi. Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật(3) mà lị."
(3) Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật: Bản gốc là "Gần quan được ban lộc" (近水樓檯先得月). Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên cất nhắc một số tay chân (khách khanh trong nhà). Một ông tay chân bèn viết một bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách mình không được cận kề nên bị quên mất (Theo Hanzii).
Sự thật nó thường mất lòng vậy đấy. "Cảm ơn," anh nói. "Thủ tục giấy tờ cứ giao cho Chang."
Văn Phong gục gặc đầu. Yên Hồi Nam nói tiếp: "Sẵn đây, tôi có chuyện cần thương thảo với cậu."
Gã giật mình lùi lại. "Thương thảo gì? 'Hốt cốt' tôi hai lần bộ chưa đủ hả?"
Yên Hồi Nam bắt tréo chân, tay đan vào nhau đặt trước bàn. Đây là tư thế khi anh nắm chắc phần thắng trong vụ đàm phán.
Cha cái thằng này. Văn Phong thấy anh thôi cười, thái độ ngữ điệu chuyên nghiệp hơn hẳn. "Vậy mời quý ông đây nói thử xem, ngài muốn hốt bao nhiêu ở chỗ tôi trong dự án mở rộng tiếp theo."
Gã nuốt nước bọt cái ực, cười ton hót: "Chậc, đùa, tôi đang đùa ấy mà! Cậu cần gì cứ nói, dù dầu sôi lửa bỏng tôi cũng quyết không từ nan."
Họ nói với nhau thêm vài câu. Mà giao diện trò chuyện với Little Laurel vẫn dừng lại ở câu hỏi khi trước.
Không nhận được lời hồi đáp, bao nhiêu chờ mong hoá thành tro bụi.
Chẳng còn đâu phong thái ung dung khi chinh phạt trên thương trường, Yên Hồi Nam lần này thất bại ê chề.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]