Lưu Dụ quay trở lại chỗ ngồi. Không hiểu thế nào, mọi người ngay cả Vương Hoằng trong đó, đều cảm thấy gã so với trước đấy có điểm bất đồng, nhưng lại không thể nói ra bất đồng ở chỗ nào.
Vương Hoằng bảo: "Vừa nãy huynh đi ra bên ngoài, bọn ta mượn cơ hội trao đổi ý kiến. Mọi người đều nghĩ nên thẳng thắn đối với huynh, để Lưu huynh hiểu rõ bọn ta thêm một bước."
Đàn Đạo Tể nói: "Do ta đại diện cho mọi người đem câu chuyện nói ra. Sáu người bọn ta chỉ vì chí khí tương đồng mà kết thành bằng hữu, là vì bọn ta cùng những cao môn tử đệ khác có một sự khác biệt rất lớn. Bọn ta đều cho rằng không thể đoán trước hoang đường như thế được, cảm giác thật rất không được thỏa đáng. Mà thế lực của Thiên Sư quân khuếch trương mau như vậy, khiến trong lòng bọn ta nổi lên tín hiệu cảnh cáo. Đối với triều đình nhà Tư Mã bọn ta đã tuyệt đối thất vọng, với hành động và hành vi của Hoàn Huyền cũng không dám tâng bốc. Cho nên Lưu huynh là hy vọng cuối cùng của bọn ta."
Lưu Dụ bình tĩnh nói: "Ngươi thừa biết, nếu những lời nói này, người ta truyền đến tai Tư Mã Đạo Tử, khẳng định sáu người bọn ngươi sẽ chết bất đắc kỳ tử đó."
Si Tăng Thi đáp: "Chỉ cần bọn ta bề ngoài giữ nguyên phương thức sinh hoạt danh sỹ tiêu cực ẩn dật, sẽ không có người nào hoài nghi bọn ta. Vừa rồi bọn ta cố ý giả vờ thái độ phóng túng, để Lưu huynh tự mình nhìn thấy. Mà nhìn thần tình vừa rồi của Lưu huynh, khẳng định đã bị bọn ta qua mặt, đinh ninh không chút nghi ngờ gì chuyện con cháu thế gia bọn ta coi như đã hết thuốc chữa."
Lưu Dụ vô cùng ngạc nhiên, không thể tưởng được sự việc vừa nãy tận mắt chứng kiến lại là giả tạo. Sáu người trước mặt không chỉ là những danh sỹ thế hệ mới có tâm "chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh"* tại Kiến Khang, mà còn là những chi sỹ có lý tưởng hiểu được mưu thuật. Bất quá trong lòng vẫn thầm nhủ khó trách mình đánh giá sai lầm, vì tâm tình gã đã hoàn toàn dành cho sự việc sát tử Can Quy.
Vương Hoằng nói: "Kiến Khang lục hữu bọn ta tuyệt không giống bọn tiểu nhân bỉ ổi bán bạn cầu vinh, sáu người cùng một lý tưởng, mong Lưu huynh hiểu cho."
Lưu Dụ hiểu được rằng việc hoài nghi trong bọn họ có nội gián đã làm Vương Hoằng tổn thương sâu sắc. Nói cho cùng, tính tình Vương Hoằng thủy chung vẫn là danh sỹ thâm căn cố đế, không giống loại người có lòng dạ hiểm ác mà gã đã biết rõ.
Mao Tu Chi nói: "Bản thân ta là Tứ Xuyên đại tộc, bị một đại tộc Tiều Túng** khác hại cho tan nhà nát cửa người chết thân vong, mà người ủng hộ phía sau Tiều Túng chính là Hoàn Huyền. Cừu này không thể không báo. Lưu huynh là người duy nhất bọn ta có thể hy vọng, chỉ cần Lưu huynh nói một câu, Kiến Khang lục hữu bọn ta sẽ toàn lực phò trợ Lưu huynh. Không có người nào hiểu rõ chính quyền ở Kiến Khang hơn bọn ta, vả lại bọn ta ai nấy đều nắm giữ quyền cao chức trọng, đối với tầng lớp thanh niên Kiến Khang lại càng có sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu không Vương huynh sẽ không bị Tư Mã Đạo Tử nghi kỵ, chút nữa không còn mạng."
Lưu Dụ thầm đồng ý, gã hiện tại thiếu nhất chính là sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang, đặc biệt là sự ủng hộ của thế hệ trẻ tuổi. Trước mắt chính là một cơ hội đánh vào đám con cháu thế gia ở Kiến Khang, nhưng liệu gã có thể thực sự hoàn toàn tín nhiệm bọn họ hay không? Nếu như trong bọn họ quả thực có người ra sức vì Hoàn Huyền, chỉ cần đem lời nói của gã tối nay tiết lộ cho Tư Mã Đạo Tử, thi triển kế mượn đao giết người thì gã khẳng định xong đời anh hùng, mà còn chết rất thảm. Cả bọn Đồ Phụng Tam, Tống Bi Phong cũng sẽ phải bồi táng theo.
Nhưng nếu gã không chấp nhận bọn họ, dội một gáo nước lạnh lên lòng trung thực của bọn họ, hậu quả cũng nguy hiểm tương tự.
Giết Can Quy đương nhiên cần thiết, nhưng "sự chuyển hướng lòng trung thành" của bọn họ cũng có vai trò quan trọng, ảnh hưởng đến thành bại trong tương lai. Bọn họ nhìn trúng Lưu Dụ là vì sức ảnh hưởng của gã trong quân đội. Còn điểm mấu chốt khiến gã xem trọng bọn họ, chính là vì bọn họ có thực lực trên vũ đài chính trị Kiến Khang. Quân sự và chính trị thiếu một cũng đều không thể được.
Mọi người ngạc nhiên, không hiểu Lưu Dụ đang lúc bàn chính sự quan trọng, vì sao đột nhiên lôi một vấn đề không liên quan vào.
Si Tăng Thi cười khổ: "Ta đang thèm chết đây, nhưng quy củ đêm nay không cho phép dùng thuốc, ta đành phải chịu thôi."
Chu Linh Thạch rất ít lên tiếng, cười nói: "Thuốc hút của Si huynh không phải loại thuốc bình thường, mà là ´Lưu Đan Bạch Tuyết´ rất khó tìm, người luyện đơn dùng Văn Vũ hỏa thất phản cửu hoàn*** tinh luyện mà thành. Phương pháp dùng tốt nhất là đốt lên sau đấy hấp thụ khói thuốc, sau khi dùng tinh thần sảng khoái sáng suốt, phiền não đi hết."
Đàn Đạo Tể ngạc nhiên hỏi: "Vì sao Lưu huynh đột nhiên lại hỏi đến vấn đề đấy?"
Lưu Dụ hỏi: "Lưu Đan Bạch Tuyết của Si huynh có phải gần đây mới tìm được không?"
Si Tăng Thi rất lạ kỳ hỏi: "Lưu huynh sao đoán được? Hôm nay ta phải dùng trọng kim mới mua được một bình từ Lý Thục Trang. Loại hàng tốt thế này tại Kiến Khang luôn luôn thiếu, mà thứ này còn là loại hàng cao cấp nhất."
Lưu Dụ không trực tiếp trả lời y, lại hỏi: "Bọn ngươi trước khi ta đến có dùng qua chưa?"
Chu Linh Thạch trả lời: "Chỉ là mỗi người mới thử một hơi, vốn đợi Lưu huynh đến rồi, nhường Lưu huynh có thể nếm mùi diệu thú trong đó, để cho mọi người khả dĩ thoải mái tâm sự, bỏ đi tất cả cố kỵ."
Lưu Dụ lại hỏi: "Thông thường Si huynh sử dụng thứ đan dược này lúc nào?"
Mọi người bắt đầu cảm thấy Lưu Dụ kiên trì truy hỏi vấn đề này không ngừng, trong đó chắc có thâm ý. Chỉ có Vương Hoằng hiểu được sự việc có thể có liên quan đến việc dùng độc của phe địch."
Si Tăng Thi đáp: "Đương nhiên trong trường hợp nhàn đàm, không có vật này, tựa như thiếu một cái gì đấy."
Đàn Đạo Tể nói: "Thỉnh Lưu huynh minh bạch, đối với Ngũ thạch tán, Tiểu hoàn đan và Đan thạch nào đó .v.v., bọn ta đã sớm ngừng sử dụng. Duy chỉ có Lưu Đan Bạch Tuyết là bọn ta vẫn có hứng thú vì sau này không có di chứng gì khác."
Lưu Dụ cười: "Vậy chẳng lẽ Lý Thục Trang hiểu rất rõ tình hình sử dụng thuốc của những danh sỹ Kiến Khang sao?"
Chư Cát Trường Dân gật đầu: "Lưu huynh suy xét nhanh nhẹn chính xác, thực tình đúng là như thế. Bọn ta vẫn không ngừng mua thuốc của ả cũng là thủ đoạn che giấu tai mắt người khác. Khi đốt Tuyết Phấn lên hương thơm của nó có thể lan truyền rất xa."
Lưu Dụ lại thấy nhẹ cả người, cười nói: "Quay lại chính đề nhé, các vị nên thông cảm hoàn cảnh khó khăn hiện tại của ta, không thể dễ dàng tin tưởng người khác. May mắn ta tìm được một phương pháp có thể làm cho mọi người tin tưởng lẫn nhau."
Tất cả đều ngạc nhiên, Vương Hoằng hiếu kỳ hỏi: "Cái này cũng có phương pháp khả dĩ chứng minh sao?"
Lưu Dụ vui vẻ nói: "Không có việc gì mà không có khả năng, bây giờ thỉnh Si huynh đi đến bên của sổ, đốt Tuyết Phấn lên, hút khói thuốc vào rồi chỉ phun ra bên ngoài cửa sổ, đợi một chút sẽ có sự việc phi thường kích thích phát sinh."
Tiểu thuyền đậu ở thượng du cách Hoài Nguyệt lâu hơn hai mươi trượng, có thể giám sát tình hình cả một khúc sông.
Khoái Ân đang cầm xem một cái cung lớn, tựa như có được đồ trân quý yêu thích, không muốn bỏ xuống.
Tống Bi Phong nói: "Chỉ coi thủ pháp tiểu Ân cầm cung, cũng biết tiểu Ân là người thiện xạ."
Khoái Ân nói: "Toàn nhờ Hầu gia chỉ điểm, cho nên ta mới đặc biệt khổ luyện thuật xạ kỵ. Mỗi buổi sáng đều đến giáo trường luyện tập kỵ xạ, không dám trễ nải."
Tống Bi Phong đưa mắt nhìn về phía cửa sông Tần Hoài thoát ra Đại Giang, trầm giọng hỏi: "Ngươi còn tin tưởng Can Quy sẽ đến không?"
Khoái Ân gật đầu: "Hầu gia thường giáo huấn ta, sau khi đã đưa ra phán đoán, thì phải tin tưởng nhận định của mình, kiên định không thay đổi cho đến khi đạt được mục tiêu. Trong hoàn cảnh chiến tranh hung hiểm thế này, thái độ cực kỳ quan trọng, vì như khi lâm trận mà lưỡng lự, thành công cũng có thể biến thành thất bại. Lần này là cơ hội duy nhất để Can Quy thích sát Lưu gia, mà phương pháp thích sát chỉ có một cách. Cho nên ta tin tưởng Can Quy chẳng những sẽ đến, mà phương pháp hành sự sẽ đúng như bọn ta suy đoán. Ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng."
Tống Bi Phong: "Tiểu Ân ngươi có lẽ vẫn chưa hiểu ra, nếu như đêm nay có thể thành công giết chết Can Quy, ngươi coi như lập được đại công. Đối với tiền đồ của ngươi sẽ có sự giúp đỡ rất lớn. Quan hệ giữa ngươi và Hầu gia mới khiến ngươi được gia nhập bọn ta, nhưng được trọng dụng hay không, còn phải xem biểu hiện của ngươi. Tối nay là một cơ hội tốt nhất."
Khoái Ân cung kính trả lời: "Tiểu Ân hiểu rõ, đa tạ Tống gia chỉ điểm."
Tống Bi Phong giật mình: "Đến thật rồi!"
Khoái Ân nhìn ra cửa sông, một chiếc thuyền hai buồm đang chạy hết tốc độ ven theo bờ Bắc lao đến. Chiếc thuyền này có chỗ làm cho người ta cảm thấy đặc biệt khác thường. Những thuyền khác khi tiến vào sông Tần Hoài, đều sẽ giảm tốc độ tránh va chạm ngoài ý muốn, vì đây là tuyến giao thông đường thủy nhộn nhịp. Chỉ có chiếc thuyền ấy lại không ngừng tăng tốc, càng biểu hiện chỗ khác biệt không tầm thường."
Tống Bi Phong hét: "Chuẩn bị!"
Những huynh đệ phụ trách chèo thuyền cầm lấy mái chèo thò xuống dưới nước, nhịn không nổi thở một hơi nặng nề. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Tư Mã Đạo Tử hai mắt nheo lại, ngữ điệu vẫn giữ nguyên bình tĩnh, nói: "Can Quy quả nhiên trúng kế!"
Đồ Phụng Tam, Tư Mã Nguyên Hiển và Trần công công đồng thời nhìn thấy thuyền địch từ Đại Giang tiến đến, đúng như dự kiến, ven theo bờ Bắc ngược dòng mà lên, thần tốc tiếp cận.
Trần công công nói: "Đúng là thuyền của Can Quy rồi."
Tư Mã Nguyên Hiển líu lưỡi: "Chạy ngược dòng mà vẫn có tốc độ như thế chắc chắn phải có cao thủ cầm lái."
Đồ Phụng Tam trầm giọng: "Trừ phi trong đám thủ hạ của Can Quy có người thân thủ cao minh hơn y, không cần y tự mình ra tay, nếu không tối nay nhất định Can Quy phải chết."
Tư Mã Đạo Tử hét: "Mọi người chuẩn bị!"
Can Quy mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, đứng ở vị trí gần đầu thuyền, hai mắt lấp lánh thần quang sống động, nhìn Hoài Nguyệt lâu cao năm tầng nằm bên bờ phải đằng trước. Bên cạnh là một máy bắn đá đã được cải tiến lại."
Gió sông thổi đến, làm cho y cảm thấy rất đắc chí.
Y cảm giác bản thân đang ở vào trạng thái tốt nhất, nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ thích sát tối nay, qua kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận. Hành động đêm nay, tuyệt không để sơ thất, chẳng những địa vị có thể được nâng lên rất cao trong Hoàn gia, lại có thể giúp y danh chấn thiên hạ, đập tan thần thoại Lưu Dụ là chân mệnh thiên tử giết không chết.
Cái y đang mang trên tay chỉ cần là phàm nhân thì bất luận võ công cao cường như thế nào, cũng không có cách chống được lợi khí sát nhân Vạn Độc Thủy Pháo. Nhìn qua chỉ là một cái ống đồng dài ba thước rộng nửa thước, nhưng bên trong chứa đầy Vạn Độc Thủy có độc tính và sức ăn mòn rất cao, do Tiều gia ở Tứ Xuyên luyện chế mà thành, thiết kế xảo diệu. Chỉ cần y dùng nội lực đẩy mạnh, Độc Thủy sẽ phá nắp mà ra, hướng Lưu Dụ phun tới. Chỉ cần một trong mười phần Độc Thủy trúng Lưu Dụ, bảo đảm gã sẽ chết rất thê thảm. Nếu như phun trúng mắt, bảo đảm lập tức biến thành kẻ mù.
Hành động thích sát lần này thật tuyệt diệu, đến như tia chớp đi tựa cuồng phong. Khi máy bắn đá bắn y lên tầng năm chỗ Lưu Dụ, y sẽ phát động nhất kích oanh động cả vạn quân.
Khi đó đám tuỳ tùng vẫn còn đang ở trên mặt sông quan sát, đến khi y thành công thối lui, đám tùy tùng này mới chỉ đến được sát dưới chân Hoài Nguyệt lâu. Mà y lại có thể nhảy thẳng xuống thuyền, vào cái lưới to do thủ hạ giăng ra hứng sẵn, nên sẽ không thụ thương vì quá cao.
Tiếp theo đương nhiên là dương buồm ra sông, xuôi dòng trở về Giang Lăng.
Thủ hạ kêu: "Tất cả như thường, không có hình tích địch nhân."
Can Quy vẫn không buông lơi cảnh giác, hai mắt đã sớm quan sát gần xa trên mặt sông. Sau khi nhận thấy tất cả đều thỏa đáng, đề khí khinh thân nhảy lên trên vị trí phát xạ "Nhân đạn" của máy bắn đá.
Tiến hành thích sát như thế này khẳng định là sáng kiến mới. Nói không chừng uy danh có thể lưu truyền thiên cổ trong lịch sử thích khách.
Khi Can Quy nghĩ đến đoạn nếu như Lưu Dụ chết rồi, coi Hoang nhân còn đem cố sự "Nhất tiễn trầm ẩn long, chánh thị hỏa thạch thiên hàng" tiếp tục kể truyện nữa không, thì chiến thuyền đã tới đoạn sông dưới Hoài Nguyệt lâu.
Can Quy chuyên chú tinh thần, đem tất cả những suy nghĩ vớ vẩn bỏ ra khỏi đầu, trong lòng không còn một ý niệm, hét: "Phát xạ!"
"Vù!"
Máy bắn đá phát ra âm thanh dữ dội, Can Quy giống như viên đạn bằng đá xiên xiên bắn lên, vượt qua một khoảng sông lớn, nhằm thẳng tầng trên cùng của Hoài Nguyệt lâu lao tới.
Cái cảm giác đằng vân giá vũ này y đã rất quen thuộc, bởi vì hai ngày qua, y từng tại nơi hoang dã luyện tập nhiều lần. Lần này tuy yếu tố sóng gió nhiều hơn, nhưng y vẫn có thể dựa vào công phu của bản thân để bổ khuyết vào những chỗ bất cập.
Mỹ cảnh sông Tần Hoài phía dưới lọt vào tầm mắt y, bất quá tinh thần y lại hoàn toàn tập trung nơi tầng năm.
Trong thoáng chốc y đã lên đến độ cao hơn bốn mươi trượng, thế bay yếu dần, khoảng cách đến phía Đông của tầng năm vẫn còn những bảy, tám trượng.
Can Quy vận chuyển thể nội chân khí lại khống chế được quyền điều khiển, "vù" một tiếng nhào thẳng đến một trong những cửa sổ ở phía Đông tầng năm. hai tay nâng Vạn Độc Thủy Pháo lên, chuẩn bị xuất ra một đòn trí mạng đối với Lưu Dụ.
Vào thời khắc y vừa lên đến bệ cửa sổ, vẫn chưa nhận rõ tình hình, thì một vật thể màu đen đón đầu trực diện đánh lại.
Dẫu Can Quy dùng công phu trấn định, cũng lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, hiểu được không hay. Giữa lúc nguy cấp y phát xạ Thủy Pháo theo bản năng. Một chùm Độc Thủy phun ra đằng trước như mưa, lại bắn hết lên trên vật phi đến. Lúc này y mới nhìn được rõ ràng là một cái ghế lớn hình vuông.
Thanh âm Lưu Dụ truyền đến: "Can huynh không mời mà đến, theo lý phải chịu phạt!"
Can Quy trong lòng biết nguy to, đâu còn thời gian suy xét vì sao hình tích bị bại lộ. Tuy biết được đám tuỳ tùng vẫn chưa đến được vị trí tiếp ứng cho Lưu Dụ, nhưng cũng không thể không lập tức thối lui. Y hét lên một tiếng lớn, dùng chân điểm một cái trúng ngay giữa chiếc ghế. Chiếc ghế lập tức đổi hướng ngược trở lại, bay vào trong cửa sổ. Y lập tức mượn lực lật người, lao đầu hướng xuống sông Tần Hoài.
Một cước này Can Quy đã dùng hết chân khí bản thân. Chẳng những hóa giải được thế đánh mãnh liệt mang đầy nội lực mà Lưu Dụ đã chuẩn bị sẵn, còn khiến ghế bay ngược trở lại, làm cho đối phương không có cách nào tiếp tục thực hiện được hành động tập kích, tuy nhiên việc này cũng khiến cho khí huyết của y nhộn nhạo, hoa mắt.
Trong phút chốc y đã rơi xuống gần hai trượng, đúng trong lúc này, y nghe được tiếng dây cung bật lên.
Can Quy trong lòng kêu cứu mạng, nghe tiếng gió suy đoán, miễn cưỡng trong không trung mượn cách co mình mong tránh được một chút, nhưng vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn. Đột nhiên vai trái đau thấu tận tâm can, bị trường tiễn kết hợp với nội lực lăng lệ, bắn xuyên từ vai ra đến sau lưng.
Can Quy kêu lên một tiếng thê thảm, bị lực đạo của cường tiễn đẩy văng qua hướng bờ Bắc. Lại không giữ được Vạn Độc Thủy Pháo, rời khỏi tay y rơi xuống.
Nhìn qua không cần phải suy nghĩ, y cũng biết địch nhân tràn lên chiến thuyền của mình, đang triển khai tàn sát, tiếng binh khí giao tranh từ trên thượng du truyền vào tai.
Tay phải Can Quy nắm lấy trường tiễn, vận kình chấn gẫy đoạn gần đầu mũi tên, rồi nhổ mạnh mũi tên ra.
Lúc này y đang đầu dưới chân trên rơi xuống, cách mặt sông chưa đầy hai mươi trượng. Chỉ thấy một số đạo nhân ảnh từ Vũ Bình đài lao xuống sườn dốc bên bờ sông, hiển thị rõ ràng muốn tấn công y tại không trung. Một người trong số đó chính là Trần công công.
Bất luận là Can Quy kiên cường như thế nào, giờ phút này cũng ngăn không nổi cảm giác anh hùng khí đoản. Tất cả phảng phất như trong cơn ác mộng không cách giãy giụa trốn tránh. Hành động thích sát vốn thiên y vô phùng***, ngược lại đã biến thành việc làm ngu xuẩn khiến bản thân rơi vào cạm bẫy của địch nhân. Tình thế phát triển ra ngoài sự tiên liệu trước, thật không cách nào tiếp thụ.
Can Quy quát lên một tiếng lớn, lật tay đánh mạnh lên thiên linh cái của mình, lập tức thanh âm xương vỡ vang lên.
Cho dù phải chết, cũng không thể chết vào tay người khác.
Ý niệm cuối cùng trong đầu là nếu không bị trúng một tiễn của người chưa biết tên làm nội phủ thụ trọng thương, công lực giảm sút nhiều, y vẫn còn đủ sức liều mạng, chỉ cần thoát vào trong lòng sông, sẽ có cơ hội đào sinh.
Hai kiếm, một đao và một chưởng đồng thời đánh trúng vào thân thể y, nhưng y lại chẳng có cảm giác gì.
Lưu Dụ cùng bọn người Vương Hoằng, tại phía Đông tầng năm trên cao nhìn xuống. Thấy được rõ ràng cả quá trình Can Quy chạy trốn, trúng tiễn rồi tự sát. Chỉ trong thời gian chớp mắt mọi việc đã kết thúc.
Bọn Vương Hoằng nhìn thấy đều trợn mắt ngẩn ngơ, kinh tâm động phách, ngay Lưu Dụ trong lòng cũng cảm thấy cảm khái.
Không phải ngươi chết, thì ta chết.
Nếu như chẳng phải Nhân Thanh Thị đề tỉnh gã, kẻ chết hôm nay có khả năng rất lớn là Lưu Dụ gã.
Kiến Khang lục hữu không có vấn đề nội gian. Vấn đề xuất phát từ vị Thanh Đàm Nữ Vương danh xưng Lý Thục Trang. Thị chẳng những để cho bọn họ có thể gặp nhau tại phía Đông của tầng năm, còn trước khi lục hữu gặp nhau lại lấy loại Lưu Đan Bạch Tuyết tốt nhất bán cho họ. Cái thứ độc phấn có thể khiến cho người ta vui vẻ quên âu lo này, khẳng định đã bị người của Can Quy cho thêm độc phấn, mới có thể làm yếu đi năng lực ứng biến của gã, để gã không thể thoát khỏi sự tập kích của Can Quy. Nếu như bị thủy khí lợi hại của Can Quy phun vào được trong sương phòng, những người khác cũng gặp tai họa.
Tại sương phòng tầng dưới phải có người của Can Quy, sau khi ngửi được mùi thơm, lập tức dùng thủ pháp thông báo cho đồng bọn ở gần đây chuyển tiếp cho Can Quy biết, khiến cho y có thể nắm vững, tiến hành thích sát kịp thời.
Gã phải đối phó thế nào với Lý Thục Trang đây?
Mặc dù vẫn chưa nắm được bằng chứng thực sự có thể vạch mặt thị, nhưng chỉ cần nói một lời với Tư Mã Nguyên Hiển, khẳng định Lý Thục Trang khó mà thoát chết. Chẳng biết như thế nào, gã cảm thấy làm như vậy tịnh không phải là một hành động sáng suốt.
Gã còn ẩn ước cảm thấy Nhâm Thanh Thị không phải một lòng giúp gã giết chết Can Quy, mà hy vọng bọn họ lưỡng bại câu thương.
Mấu chốt nằm ở trên người Lý Thục Trang.
Nếu như ngày mai thị không chạy trốn, gã sẽ đi đến bái phỏng thị, coi thị rút cuộc là một nữ nhân như thế nào rồi sẽ có biện pháp.
Tối nay tất cả thế đã quá đủ rồi.
Chú thích:
* Chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh: Mọi người đều say mình ta tỉnh. Ý nói mọi người u mê nhìn nhận không rõ, chỉ mình mới tỉnh táo suy xét vấn đề.
** Tiều Túng (?- Năm 413),Tây Thục quốc thành lập vào thời kỳ mười sáu nước (thập lục quốc),thêm người Ba Tây Nam, Hán tộc. Đông Tấn An Đế Nghĩa Hy nguyên niên (năm 405),Thứ Sử Ích Châu Mao Cừ lệnh cho quân đội đông hạ thảo phạt công hãm Giang Lăng, Hoàn Chấn bắt sống An Đế. Do Thục Quân không nguyện ly hương, bèn binh biến. Tiều Túng lúc đó đảm nhiệm Tham Quân trong quân đội, cá tính luôn luôn cẩn thận hòa ái, mọi người đều rất quý trọng y. Bởi vậy mới muốn y làm thủ lĩnh, bản thân Tiều Túng không chịu tiếp nhận, nhảy xuống nước muốn tự sát, sau khi được cứu thoát lại hướng về mọi người khấu đầu cự tuyệt. Tuy nhiên biến quân vẫn dùng bạo lực ép y phải làm, đề cử y làm Thứ sử hai châu Lương và Tần. Không lâu sau, biến quân giết Mao Cừ, chiếm lĩnh Thành Đô, Tiều Túng bèn xưng Thành Đô Vương. Năm 407, hướng Hậu Tần tự xưng phiên thuộc. Năm 409, Hậu Tần Thiên Vương Diêu Hưng phong Tiều Túng làm Đại đô đốc, Tướng Quốc, Thục Vương, thêm Cửu Tích. Năm 413, Thái Úy Đông Tấn Lưu Dụ dùng Chu Thạch làm soái phạt Tây Thục, phá Thành Đô, Tiều Túng tự sát, Tây Thục diệt vong.
*** Một trong những cách dùng nội lực vận khí luyện đơn.
**** Áo của nhà trời hoàn hảo đến mức không thấy được đường may; Kín kẽ; Kín như áo trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]