Cánh buồm nhanh chóng rời hẻm Ô Y, xuôi theo sông Tần Hoài hướng về Hoài Nguyệt lâu. Vương Hoằng cùng người tùy tùng bên hắn là Lưu Dụ giả trang đứng ở đầu thuyền, chăm chú lưu ý tình huống trên sông. Nói cho cùng, hai người đều không biết Can Quy sẽ chọn loại thủ đoạn nào để tiến hành ám sát, toàn bộ chỉ dựa vào suy đoán.
Lưu Dụ cảm khái nói: "Không có Kỷ Thiên Thiên của Tần Hoài hà, Kiến Khang phải chăng rất đỗi buồn tẻ?"
Vương Hoằng giọng điệu có kèm theo chút lo lắng nói: "Chỉ nghe câu hỏi của Lưu huynh liền biết Lưu huynh không hiểu chúng ta." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Lưu Dụ kinh ngạc hỏi: "Điều này và việc có minh bạch các ngươi hay không có quan hệ gì?"
Vương Hoằng đáp: "Đương nhiên có quan hệ lớn, bản lĩnh lớn nhất của Kiến Khang tử đệ chúng ta là khinh thường cười ngạo thế gian, không có sự việc gì là không thể tiếp nhận, việc lớn như thay đổi triều đại, việc nhỏ như Kỷ Thiên Thiên rời Kiến Khang, chúng ta đều có thể tìm cách gửi gắm tình cảm. Quan trọng nhất là chúng ta có thể duy trì được phương thức sinh hoạt. Chúng ta sợ hãi Tôn Ân, cố kị Lưu Lao Chi, nhưng không sợ Hoàn Huyền, bởi vì Hoàn Huyền cùng với chúng ta là loại người giống nhau."
Hắn hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: "Nói thẳng ra, trước đây ta cũng là loại người này, đến khi thảm bại trong tay Tiêu Liệt Vũ mới tỉnh ngộ, bằng không sau khi trở về Kiến Khang, ta vẫn tiếp tục lối sinh hoạt thỏa thích buông trôi, túy sanh mộng tử. Đó xác thực là phương thức khiến người dễ dàng sa vào và chìm đắm, nói là quên đi hiện tại cũng đúng, bất mãn với hiện trạng cũng đúng, dù sao sinh hoạt như vậy cũng không có phiền não."
Lưu Dụ tâm thần chấn động, thầm nghĩ bản thân xác thực là chưa hiểu rõ cao môn tử đệ Kiến Khang. Chỉ khiêm tốn xin thỉnh giáo: "Vương huynh có thể chỉ điểm cho ta phương diện này không?"
Vương Hoằng trầm ngâm giây lát đáp: "Chỉ cần huynh hiểu rõ Thanh Đàm là việc gì thì sẽ nắm bắt rõ ràng tâm thái của sĩ tộc chúng ta. Trước tiên là từ cuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn, tầng lớp đại phu đã bất mãn hiện thực xã hội, lại không thể thay đổi và càng nhìn thấu các việc xấu xa của nhân tình thế gian, mâu thuẫn đã hình thành như vậy. Đến Đại Tấn chúng ta an phận ở Giang Tả. Nhiều lần bắc phạt đều không thành quay về, quốc nghiệp thật đã dần tiến tới cảnh tuyệt vọng, chúng ta chỉ có thể từ tinh thần tìm lối thoát, về tâm linh hoặc về hành vi đều khao khát có được tự do và giải thoát. Thanh Đàm là làm theo tư tưởng tự tìm đường về của Lão Trang và Phật môn, ly khai hiện thực tàn khốc, dựa vào đàm luận từng người sẽ lĩnh hội quan điểm, phân tích những chỗ kỳ diệu để ký thác tinh thần."
Lưu Dụ nghe thấy chỉ lờ mờ hiểu, lắc đầu nói: "Ta vẫn không minh bạch lắm."
Vương Hoằng mỉm cười nói: "Lưu huynh bởi vì chưa từng tham gia Thanh Đàm yến hội của chúng ta, cho nên không thể bằng một vài câu nói của ta mà hiểu được tình huống kì diệu trong đó. Qua đêm nay, Lưu huynh sẽ có nhận thức mới."
Lưu Dụ sửng sốt hỏi: "Đêm nay nếu thực sự có một cuộc tụ họp Thanh Đàm, bảo ta làm sao mà ứng phó?"
Vương Hoằng đáp: "Đêm nay tuyệt không phải là buổi yến hội được sắp đặt để Thanh Đàm, nhưng Thanh Đàm đã trở thành một bộ phận trong sinh hoạt của nhân sĩ chúng ta, bất cứ cuộc tụ họp nào rồi cũng sẽ tự nhiên tràn ngập không khí Thanh Đàm. Tuy nhiên ta rất tin tưởng vào kinh nghiệm và kiến thức của Lưu huynh, tất có phương pháp khác để ứng phó."
Lưu Dụ vốn đối với Thanh Đàm không có nửa điểm hứng thú, nhưng để không bất lực trước buổi yến hội sắp tới, buộc lòng phải hỏi thêm vài câu để tăng thêm nhận thức đối với Thanh Đàm: "Vương huynh ban nãy nói về nguồn gốc bắt đầu của Thanh Đàm dường như chưa hết ý, đúng không?
Vương Hoằng gật đầu: "Đúng vậy! Thanh Đàm sở dĩ có thể có thành tựu như vậy còn có một vài nguyên nhân. Thanh Đàm còn gọi là Huyền Đàm, bởi vì Thanh Đàm không tách rời với Tam Huyền."
Lưu Dụ bắt đầu cảm giác bộ óc phình to như quả dưa, bởi vì mặc dù gã có nghe sơ sơ về phong trào Thanh Đàm thịnh hành, nhưng thực chất không phải là người đọc sách, cho nên một chút cũng không biết, cười khổ hỏi: "Tam Huyền là cái gì?"
Vương Hoằng giải thích: "Tam Huyền chính là Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch, cùng gọi là "Tam Huyền". Trào lưu này bắt đầu từ thời Tào Ngụy, danh sĩ trong triều là Hà Yến, Vương Bật đứng đầu "Chánh Thủy Huyền Phong". Kỳ thật đó là mười người cùng chống lại việc học theo truyền thống Nho gia, vì bất mãn với quan niệm đạo đức cứng nhắc và sự trói buộc của lễ giáo truyền thống, chuyển sang ngưỡng mộ tư tưởng mọi thứ đều thuận theo tự nhiên của Lão Trang. Thế là theo ngôn luận huyễn hoặc này, tiến tới hành vi phóng đãng cũng không bị xem là lầm lỗi, quan trọng nhất là phẩm chất cao quý, tâm hồn thanh khiết, còn việc có thể giúp dân cứu nước hay không, lại không phải là vấn đề bọn họ quan tâm."
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Như vậy nếu bàn luận về những lý lẽ huyễn hoặc này thì có thể vui vẻ cả đêm sao?"
Vương Hoằng vui vẻ trả lời: "Người chưa thử qua Thanh Đàm thì rất khó mà hiểu được diệu thú trong đó. Thanh Đàm khi bắt đầu, mọi người cùng nắm tay nhau đi vào một cảnh giới khác, vứt bỏ hiện thực lãnh khốc lên chín tầng mây. Hiện thực đối với người Thanh Đàm không có bất kỳ quan hệ và ảnh hưởng nào, càng không nhận bất cứ sự trói buộc nào của lễ giáo. Mọi người phóng túng không gò bó, thỏa thích rượu vui, vài người còn ăn ngũ thạch tán, thông qua các loại phương pháp đạt đến cảnh giới không âu lo, tự do tự tại. Cực điểm Thanh Đàm hư vô, nhưng cũng cực điểm phong nhã."
Lưu Dụ quan sát kỹ hắn nói: "Vương huynh dường như đặc biệt hưởng thụ niềm vui Thanh Đàm."
Vương Hoằng chán nản đáp: "Nói không hưởng thụ là lừa huynh. Bất quá ta cũng hiểu đó là uống rượu độc để ngừng cơn khát, mà không có chọn lựa khác, cũng có thể cái đó được xem như cách bảo mệnh tốt nhất. Cái gọi là bổng đả xuất đầu điểu*, ngươi xem trên thực tế các danh sĩ muốn có thành tựu bậc nhất, có người nào có kết cục tốt đẹp không? Kể cả An công và Huyền soái trong đó. Vương Cung và Vương Quốc Bảo càng không cần phải nói đến. Hiện tại huynh cần hiểu rõ chúng ta hơn, trừ phi rơi vào tình thế hết sức đặc thù, cao môn Kiến Khang chỉ khoanh tay đứng nhìn coi mọi việc như đã qua, họ không muốn từ bỏ sinh hoạt túy sanh mộng tử, họ căn bản không đủ dũng khí đối diện với tình huống hiện thực. May thay tình huống hiện tại đúng là hết sức đặc thù, nếu để Tôn Ân chiếm được Kiến Khang, bọn thổ hào Nam phương tích oán lâu ngày sẽ lan tràn thành họa, hủy diệt hoàn toàn kiều ngụ thế tộc, chúng ta đang sợ hãi, khát vọng có cứu tinh, và Lưu huynh hiện tại đã trở thành lựa chọn số một của chúng ta."
Lưu Dụ hời hợt hỏi: "Hoàn Huyền không phải là một lựa chọn khác sao?"
Vương Hoằng đáp: "Đúng như vậy. Hoàn Huyền bản thân cũng là kiều ngụ thế tộc, có thù sâu như biển với Tôn Ân kẻ đại diện thổ hào Nam phương, thế bất lưỡng lập, hắn có trở thành một Hoàn Ôn khác hay không cũng không quan hệ, quan trọng nhất là hắn có thể bảo vệ lợi ích của chúng ta. Nhưng hắn đã hại Đạm Chân tiểu thư tự sát thân vong, kích thích sự công phẫn của chúng ta, khiến địa vị hắn trong lòng chúng ta sụp đổ, cũng khiến cho Lưu huynh so với hắn uy thế đại tăng."
Lưu Dụ hỏi: "Bọn họ dám tin tưởng ta, một tên áo vải này sao? Giữa hào môn và hàn môn là trùng trùng mâu thuẫn."
Vương Hoằng trả lời: "Nói đúng ra, chúng ta chẳng những không tín nhiệm hàn sĩ áo vải, mà còn coi thường họ. Nhưng Lưu huynh không phải là kẻ áo vải bình thường, mà là người Huyền soái tự tay chọn lựa, lại được An công gật đầu đồng ý. Lưu huynh về phương diện bối cảnh này khiến chúng ta cảm thấy huynh sẽ là người suy nghĩ tới đại cục, sẽ bảo vệ ích lợi và phương thức sinh hoạt của chúng ta, khôi phục lại xã hội ổn định và thịnh vượng thời An công và Huyền soái đương quyền."
Lưu Dụ cười khổ nói: "Vương huynh rất thẳng thắn. Huynh nói nghĩ tới đại cục là chỉ về phương diện nào?"
Vương Hoằng nói: "Đại cục trong lòng ta là chỉ về toàn bộ kết cấu và sự an bình của xã hội. Sự xuất hiện và sự trở thành tầng lớp thống trị của cao môn không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là bắt đầu từ cuối thời Đông Hán, sự đánh giá về nếp sống giới thượng lưu và chế độ cửu phẩm trung chính đã thành thâm căn cố đế. Bất luận người nào muốn thay đổi triệt để tình huống này, sẽ khiến cho toàn bộ cơ cấu xã hội sụp đổ, mọi người không có chỗ để nghe theo, phương Nam chia năm xẻ bảy, càng khó chống lại Hồ tộc phương Bắc."
Hắn lại than: "Những lời này ta kìm nén trong lòng từ rất lâu! Trước đến giờ không dám nói thẳng với huynh. Sự thật phụ thân ta cũng có chung một nghi vấn, Lưu huynh, huynh rốt cuộc là người ủng hộ hay là kẻ phá hoại chế độ hiện tại đây?"
Đến lúc này Lưu Dụ mới hiểu rõ Vương Hoằng là mượn đề mục để nói ra ý khác. Nói cho cùng Vương Hoằng cuối cùng vẫn là cao môn đệ tử, tịnh không thể vì ân cứu mạng của Lưu Dụ mà không nhìn đến lợi ích gia tộc, mù quáng đi theo một kẻ áo vải như Lưu Dụ, so về gia thế khác biệt một trời một vực với hắn.
Nhưng gã có thể trở thành người được Tạ Huyền chú ý, thật ra cũng đại biểu cho sự suy yếu của cao môn đại tộc. Sự hình thành của nếp sống Thanh Đàm đã khiến công khanh Ngụy Tấn tuy thân mang trọng trách của quốc gia mà chỉ biết nói lời sáo rỗng, không làm việc thật, sa sút tinh thần chí khí, mạnh mẽ tôn sùng sự hư vô của Lão Trang mà lại tràn trề ham muốn hưởng thụ vật chất, ẩm tửu phục dược, sinh hoạt thối nát bại hoại. Vì thế binh quyền dần rơi vào trong tay một số tướng soái xuất thân hàn môn.
Nếu như Tạ Huyền có thể tìm được nhân tuyển trong đám đệ tử cao môn đại tộc, khẳng định sẽ không chọn lựa Lưu Dụ gã. Nói thẳng ra, Tạ Huyền thực tế là người anh hùng hào kiệt cuối cùng của cao môn.
Vấn đề Vương Hoằng đề ra, trên thực tế Lưu Dụ chưa hề suy nghĩ nghiêm túc qua. Gã hiện tại chỉ đi một bước tính một bước, mò mẫm tìm cách tiến tới. Nhưng thân vốn tầng lớp hàn môn, gã càng thiếu hụt, không có được sự thừa hưởng về chính trị trong gia đình của đám cao môn đệ tử, mà đây lại chính là khâu yếu kém nhất của gã.
Gã biết rõ lúc này chỉ cần trong lời nói có chút hàm hồ sẽ khiến Vương Hoằng nảy sinh suy nghĩ rút lui. Gã lập tức nhớ lại những lời nói của Đồ Phụng Tam, khi ngươi ở vị trí nào đó thì chắc chắn phải nói những lời nói phù hợp vị trí ấy, và không bị lung lạc bởi tình cảm yêu ghét cá nhân.
Trước mắt rõ ràng là như vậy, nếu như gã lộ ra tư thái sau khi lấy được quyền lực, sẽ bãi bỏ quyền thế mà cao môn đại tộc được hưởng một cách bất công, cao môn Kiến Khang sẽ lập tức đầu phục Hoàn Huyền, trở thành kẻ địch của gã, và gã sẽ từ người lãnh đạo trở thành kẻ lệ thuộc vào Tư Mã Đạo Tử. Cho nên lựa chọn như thế nào, đã rõ ràng phân minh.
Lưu Dụ nói một cách kiên quyết: "Vương huynh yên tâm, những điều mà huynh lo lắng sẽ không xảy ra, ta sẽ kế thừa chí hướng để lại của An công và Huyền soái, chấn hưng Hán thống, đánh đuổi người Hồ ra khỏi Trung Nguyên, giữ xã hội ổn định phồn vinh như trước kia, tất cả các chuyện khác ta chưa từng nghĩ qua."
Vương Hoằng thở phào một hơi vui vẻ nói: "Ta quả nhiên đã không nhìn nhầm Lưu huynh."
Lưu Dụ cười nói: "Chúng ta phải chăng đã nói quá xa? Chỉ một câu "Không có Kỷ Thiên Thiên của Tần Hoài hà" thì đã nói đến đại sự về giai đoạn khó khăn của quốc gia."
Vương Hoằng nói: "Không có Kỷ Thiên Thiên, thì có Lý Thục Trang của Hoài Nguyệt lâu danh xưng "Thanh Đàm nữ vương" thay thế. Nàng ta và Kỷ Thiên Thiên phong tư hoàn toàn không giống nhau, đầy mùi vị giang hồ, còn là nữ lão bản của Hoài Nguyệt lâu, nói đến chuyện nàng ta liều lĩnh làm giàu như thế nào, càng có nhiều tình huống chí quái truyền kỳ."
Lưu Dụ hỏi: "Chí quái truyền kỳ là cái gì?"
Vương Hoằng hơi chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Lưu Dụ ngay cả việc bình thường như vậy cũng không biết, nhíu mày suy nghĩ một lát, đoạn giải thích: "Chí quái truyền kỳ, chính là trường phái thứ mười trong cái Ban Cố thời Đông Hán gọi là Chư Tử thập gia**, trường phái gọi là: "Tiểu thuyết gia giả lưu, cái xuất vu bì quan, nhai đàm hạng ngữ, đạo thính đồ thuyết giả chi sở tạo dã."*** Trước kia chí quái tiểu thuyết đã tồn tại dưới phương thức thần thoại, truyền ngôn và ngụ ngôn. Cho đến ngày nay, do việc theo đuổi thuật trường sinh thịnh hành, những lời thần bí vì thế hợp thời, khiến mọi người có thể kí thác ham muốn phá bỏ bất bình trong lòng, nguyện vọng trừng phạt kẻ có tội, biểu thị khát khao của mọi người mong muốn qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai. Giống như Lưu Huynh "Nhất tiễn trầm ẩn long" thật đúng là một đề tài thích hợp cho tiểu thuyết, thể hiện đầy đủ tinh thần đằng sau của chí quái tiểu thuyết."
Lưu Dụ cảm thấy nút thắt bỗng chốc mở ra, thì ra Trác Cuồng Sinh lúc đầu soạn thảo cuốn thiên thư kia, là có một số uyên nguyên và bối cảnh. Trác Cuồng Sinh chẳng những là người thuyết thư cừ khôi mà còn là người nổi bật trong việc dẫn dắt trào lưu văn hóa.
Vương Hoằng cực kỳ hứng thú nói: "Sự ra đời và phát triển của tiểu thuyết cùng với Thanh Đàm kỳ thực có liên quan gần gũi. "Chí" là ý tứ được ghi chép, chí quái là những chuyện thần bí, quái dị được ghi chép, cho nên ngoài chí quái hãy còn có chí nhân tiểu thuyết, ghi lại những ý nghĩa bàn luận tinh diệu và hành vi đặc biệt của các Thanh Đàm danh sĩ."
Lưu Dụ nào có hứng thú đi sâu nghiên cứu, liền quay trở lại đề tài trước hỏi: " Lý Thục Trang bao nhiêu tuổi, có mỹ lệ hay không, nàng ta làm sao có thể trở thành đại lão bản của Hoài Nguyệt lâu vậy?"
Vương Hoằng đáp: "Không ai rõ nàng bao nhiêu tuổi, nhìn bề ngoài chỉ lớn hơn Kỹ Thiên Thiên bốn, năm tuổi. Về vẻ mỹ lệ, Kỹ Thiên Thiên ở Kiến Khang không có đối thủ, còn Lý Thục Trang lại thắng ở điểm biết phô bày vẻ phong tình. Nói đến nàng lập nghiệp như thế nào, nói với huynh chỉ sợ huynh vẫn không cách nào tin, nàng chính là bằng buôn bán ngũ thạch tán mà phát tài."
Lưu Dụ thất thanh kêu: "Cái gì? "
Chiếc thuyền từ từ giảm tốc độ, cuối cùng cũng đến Hoài Nguyệt lâu.
Can Quy đúng như sở liệu, không ra tay trên đường họ đến Hoài Nguyệt lâu.
Đồ Phụng Tam đến bên cạnh Tư Mã Nguyên Hiển, cùng hắn nhìn Hoài Nguyệt lâu ở bờ bên kia qua cửa sổ, hạ giọng nói: "Lần này chúng ta có lẽ cực khổ không công rồi."
Tần Hoài hà bắt đầu nhiệt náo.
Bảy tám chiếc thuyền hoa đậu lại ở khúc sông này, tất cả đều đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả một khúc Tần Hoài hà như ban ngày. Tiếng đàn tiếng sáo theo sóng nước sáng lấp lánh trên mặt sông bay bổng khắp không gian rộng lớn hai bên bờ, càng hiện rõ sự phồn hoa của chốn ăn chơi trứ danh thiên hạ mười năm như một giấc mộng này. Thuyền chèo trên mặt sông qua lại không ngớt, tao nhân mặc khách tựa như muốn trước lúc chấp hành lệnh giới nghiêm, tận tình hưởng thụ nhân sinh.
Nơi này là Vũ Bình đài của Kỷ Thiên Thiên. Sau khi Kỷ Thiên Thiên bỏ đi, Vũ Bình đài liền bỏ không, tịnh không để cho các cô nương khác trong thanh lâu chiếm dụng, sự thật cũng không có người nào dám chiếm cứ thánh địa này của Tần Hoài hà. Lần này là do Tống Bi Phong ra mặt, mượn dùng Vũ Bình đài, để bọn họ làm bộ chỉ huy lâm thời.
Tư Mã Nguyên Hiển giữa lúc nhìn đến say mê, trong lòng suy nghĩ, muốn ở giữa đám thuyền đông đúc đang qua lại như con thoi, tìm thấy được con thuyền mà Can Quy ngồi, nhưng bản thân hắn quả thực không có bản lĩnh này.
Lúc này nghe Đồ Phụng Tam nói trong lòng chấn động, biến sắc hỏi: "Đồ huynh sao lại có những lời này."
Đồ Phụng Tam thần sắc ngưng trọng, ánh mắt ném sang phải hướng cửa sông chảy vào Trường Giang, nói: "Mạng lưới giám sát của Can Quy không hề có động tĩnh, tựa như hoàn toàn không biết đến việc họp mặt ở Hoài Nguyệt lâu, nếu như tình hình giữ nguyên như vậy, chúng ta không có cách nào điều động quân đội tinh nhuệ trong quý phủ."
Tư Mã Nguyên Hiển nhịn không nổi hỏi: "Đồ huynh nói mạng lưới giám sát, rốt cuộc là chỉ về cái gì?"
Đồ Phụng Tam nói: "Là chỉ bảy tám người chứng thực là thám tử do Can Quy phái đến, bọn họ mỗi ngày đều đóng giả thành những người có thân phận bề ngoài khác nhau, có nhiệm vụ canh chừng các địa điểm như quý phủ, Tạ gia."
Tư Mã Nguyên Hiển nhíu mày hỏi: "Làm sao có thể chứng thực họ xác thực là người của Can Quy?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Bởi vì họ luân phiên trực ban xong sẽ quay về khu vực bến đò rộng lớn, dùng thủ pháp trở về thuyền tương tự như Nhậm Thanh Thị."
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: "Chúng ta có thể dùng phương thức sấm đánh không kịp bưng tai không, một phát bắt toàn bộ địch nhân giám thị, rồi hãy điều động nhân mã?"
Đồ Phụng Tam trả lời: "Người của Can Quy toàn bộ đều là hảo thủ kinh nghiệm đến nơi đến chốn, muốn một phát bắt tất cả bọn họ gần như là chuyện không thể, nếu như bị đối phương dùng pháo bông hỏa tiễn để truyền tin tức thì càng thêm đả thảo kinh xà."
Tư Mã Nguyên Hiển nhức đầu hỏi: "Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Chúng ta hiện tại nên giải quyết như thế nào?"
Đồ Phụng Tam nói: "Càng khiến cho người ta nghi hoặc là mãi cho đến lúc này chúng ta vẫn không phát hiện người nào khả nghi ở phụ cận Hoài Nguyệt lâu, cũng không cảm thấy có hoạt động nào khả nghi, xác thực là khó nghĩ."
Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Có thể nào chúng ta phán đoán sai không, Can Quy căn bản không biết cuộc họp ở Hoài Nguyệt lâu, chúng ta nghi ngờ vô cớ cho hắn, chuyến này đi công toi?"
Đồ Phụng Tam nói: "Ta vẫn cho rằng chúng ta không suy đoán sai, vấn đề nằm ở chỗ không đoán được thủ đoạn ám sát của hắn."
Tư Mã Nguyên Hiển sốt ruột nói: "Nhưng nếu như chúng ta không có cách nào để điều động nhân mã, vạn nhất Can Quy thực sự xuất thủ , chúng ta dựa vào cái gì để giết hắn?"
Ánh mắt Đồ Phụng Tam nhìn lên cửa sổ đèn đuốc sáng rực của sương phòng đối diện bờ sông trên tầng năm Hoài Nguyệt lâu, kín đáo nhìn nhân ảnh thiểm động, nói: "Hiện tại chúng ta nhất định phải bình tĩnh, sau đó đem toàn bộ cao thủ tập trung nơi đây, yên tĩnh chờ tình hình phát triển. Chúng ta tịnh không phải là hoàn toàn không có cơ hội."
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: "Nếu như người của Can Quy trà trộn vào đám tân khách của Hoài Nguyệt lâu, chúng ta làm sao ứng phó?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Phương diện Hoài Nguyệt lâu do người của Vương Hoằng phụ trách. Tối nay theo hắn tới Hoài Nguyệt lâu có tám tùy tùng, chỉ có hai người xác thực là gia tướng của hắn, sáu người còn lại qua mối quan hệ của phụ thân hắn được mời đến, đều là nhất đẳng cao thủ, có đầy đủ năng lực và kinh nghiệm phòng ngừa địch nhân bên trong lâu làm loạn."
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: "Còn bên ngoài lâu thì sao?"
Đồ Phụng Tam trả lời: "Chúng ta có bốn khoái thuyền tuần tra tại đường sông phụ cận, mỗi thuyền có bốn người, do Tống Bi Phong chỉ huy. Công tử sẽ không hoài nghi năng lực của Tống Bi Phong về phương diện này chứ?"
Tư Mã Nguyên Hiển không thể không đồng ý, nói đến phòng ngừa thích khách, chống ám sát, Kiến Khang không có người nào xuất sắc hơn Tống Bi Phong.
Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Hiện tại đi theo ta có mười sáu hảo thủ, trong đó có hai người đã được phụ thân ta đặc biệt phái đi cho hành động lần này, chủ yếu phụ trách theo bên mình bảo vệ ta. Đồ huynh phương diện này có bao nhiêu người?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Trong tay ta chỉ có mười chín người, tất cả đều đưa cả vào hành động lần này. Hừm! Can Quy có lẽ còn cao minh hơn suy đoán của ta, mặc dù ta đã cố gắng hết sức đánh giá cao hắn."
Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Hoặc là cuộc họp ở Hoài Nguyệt lâu với hắn xác thực không có quan hệ."
Đồ Phụng Tam lắc đầu, nói: "Khả năng là hắn đang dùng thủ đoạn "mọi việc như thường", khiến chúng ta nảy sinh ảo giác, chúng ta tuyệt đối không được lơ là cảnh giác."
Tư Mã Nguyên Hiển lộ một chút thần thái buồn tẻ, than: "Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
Đồ Phụng Tam đáp: "Chúng ta vẫn phải bắt tay vào chuẩn bị, một mặt thỉnh Trần công công bí mật tới, mặt khác thông tri cho Lưu Dụ tình huống trước mắt, để hắn biết rõ nội tình."
Tư Mã Nguyên Hiển hỏi: "Nhân mã đang chờ điều động trong phủ thì như thế nào? "
Đồ Phụng Tam trả lời: "Hãy để họ tiếp tục chờ lệnh, không được vọng động."
Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Chúng ta có nên phái chiến thuyền phong tỏa chỗ giao nhau của sông Tần Hoài và Đại Giang không?"
Đồ Phụng Tam thở dài hỏi: "Nếu như công tử làm như vậy, Can Quy có chịu đến không?"
Tiếp theo vui vẻ cười nói: "Niềm vui và nỗi khổ của đấu tranh trên giang hồ chính là ở chỗ này, chưa đến khi địch nhân thật sự phát động, ngươi sẽ không biết được địch nhân sẽ dùng sách lược thủ đoạn gì, cái này gọi là đấu trí đấu lực, chỉ có đến lúc nào phân rõ thắng bại, ngươi mới biết rốt cuộc là làm đúng hay là làm sai."
Chú thích:
* Bổng đả xuất đầu điểu: chim xuất đầu thì bị gậy đập
** Chư tử thập gia do Lưu Hâm đề xướng chia từ Bách gia chư tử ra làm 10 trường phái tư tưởng: âm dương, nho, mặc, danh, pháp, đạo, tung hoành, tạp, nông, tiểu thuyết. Trường phái thứ 10 là tiểu thuyết gia, trường phái phản ánh tư tưởng bình dân cổ đại có ảnh hưởng cực ít so với 9 trường phái kia (9 trường phái kia được gọi là Cửu lưu).
*** Những người theo trường phái Tiểu Thuyết Gia, phơi bày lợi ích che đậy của nhà nước, lấy những chuyện nghe được trên đường phố để viết sách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]