Chương trước
Chương sau
Nguyên tác: Huỳnh Dị

*

Sức gió giảm dần, sấm chớp thưa hẳn. Nhưng mưa lớn vẫn sầm sập từ bầu trời đen kịt đổ xuống không ngừng.

Lưu Dụ ngây người đứng ở chỗ cao bên bờ sông. Bên cạnh gã chỉ có Tống Bi Phong. Những người khác đã ẩn vào trong trướng để tránh mưa gió. Gã cảm giác rõ ràng sinh mệnh của mình đang ở thời điểm chuyển đổi, theo mưa gió sấm chớp đầy trời mà tới với một phương thức rất đặc thù, mệnh vận của gã vì thế mà gắn liền với cái gọi là "thiên mệnh". Ít nhất thì trong mắt người khác, mệnh vận vốn nhỏ nhoi của gã đã không hề nhỏ.

Gã không thể phân biệt được là nước mưa hay nước mắt đang chảy đầy trên mặt. Mưa lớn làm gã toàn thân ướt nhẹp. Chỉ có cảm giác lạnh lẽo thấu xương này mới làm gã cảm thấy mình đang tồn tại, làm gã giữ vững một điểm tỉnh táo và không hoàn toàn mê man trong ký ức thống khổ.

Sau khi từ Thọ Dương trở về, gã luôn áp chế nỗi khổ sở bi ai tận đáy lòng do việc Vương Đạm Chân uống thuốc độc tự vẫn gây ra. Giờ đây, dưới trận mưa gió sấm chớp làm mưa với nước mắt khó phân này và cùng với sự kích động từ kỳ vọng vào đại thắng, gã có thể toàn lực bài trừ sự bi thương trong lòng.

Tống Bi Phong tuyệt không hề khuyên can gã, chỉ im lặng bồi bạn cạnh gã, thi hành lời hứa sẽ bảo vệ cho gã của mình. Lúc này, gã muốn làm gì cũng không được, tầm nhìn bị hạn chế, làm cho những việc đang phát sinh ở Biên Hoang tập tưởng chừng như xảy ra ở mãi tận nơi rừng xa biển lớn nào đó, ở bên ngoài cảm quan của gã. Thứ duy nhất liên kết gã với chiến sự ở Biên Hoang tập chính là dòng Dĩnh Thủy đang cuồn cuộn chảy bên trái.

Giả sử có một tia sét đột ngột đánh chết gã thì phải chăng đó là sự phóng thích lớn nhất đối với gã? Nỗi thống khổ của gã cũng theo đó mà kết thúc chăng? Hay là gã sẽ bắt đầu một sinh mệnh mới, cùng Vương Đạm Chân tiếp tục mối duyên chưa tròn?

Đất trời ngập chìm trong mưa rào nặng hạt dần dần yên tĩnh lại. Sức gió bắt đầu giảm bớt. Nhưng cứ theo tình huống trước mắt mà nói thì mưa lớn sẽ vẫn tiếp tục một thời gian nữa.

Lưu Dụ trong lòng tự cảnh cáo mình đây là lần cuối cùng vì Vương Đạm Chân mà không thể khống chế bản thân. Gã cần có một bộ dạng như Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến, làm sao học họ để trở thành một chiến sỹ lãnh khốc vô tình. Chỉ có như vậy, gã mới có thể tiếp tục sinh tồn sau khi ly khai Biên Hoang tập, từng bước đi tới mục tiêu.

Qua song cửa, Yến Phi nhìn quảng trường ngoài Chung Lâu hoàn toàn chìm trong uy thế của trận cuồng phong bạo vũ, trầm ngâm không nói gì.

Quảng trường không một bóng người. Các vũ khí hạng nặng biến thành hàng hàng bóng đen trong mưa gió, như hàng đàn quái thú đang gục đầu, tuỳ lúc có thể vùng lên nhe nanh múa vuốt.

Trác Cuồng Sinh đến cạnh chàng, đưa mắt nhìn Cổ Chung Lâu chìm trong mưa gió mịt mù, song mục hiện ra cảm tình sâu sắc, lão thì thầm: "Ta chưa từng nghĩ tới việc Cổ Chung Lâu lại có thể biến thành hình dạng xấu xí thế này. Ngoài việc xây dựng thêm thạch bảo ở ngoài, chúng lại còn dùng tấm sắt bịt chặt toàn bộ cửa sổ nữa. Kín mít đến nỗi gió cũng không lọt."

Hồng Tử Xuân cũng đến bên cạnh Yến Phi ở đầu kia nói: "Khẳng định là sương mù sẽ xuất hiện vì hơi nước đang bắt đầu ngưng tụ."

Trình Thương Cổ đứng sau lưng Yến Phi chen vào: "Bọn ta phải quyết định sẽ hạ thủ thế nào trước khi mưa tạnh. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì độ khó sẽ bội tăng."

Trác Cuồng Sinh nói: "Nếu có thể thuận lợi tiến vào Cổ Chung Lâu là lý tưởng nhất."

Tất cả mọi người đều đã thay đổi trang phục Khương binh, nhưng vẫn chưa có cách thuần chỉ bằng khẩu lệnh mà lọt vào được trong Cổ Chung Lâu. Phí Nhị Phiết vừa từ trên lầu đi xuống nói: "Bọn ta cần động thủ trước khi Biên Hoang tập khôi phục lại trật tự như trước. Nếu trực tiếp đi vào không được suôn sẻ thì dụng sức đánh mạnh mà tràn vào, chỉ cần lên được nóc thạch bảo là có thể dùng dây leo lên Chung Lâu, rồi từ trên đánh xuống, như vậy có thể chiếm được Cổ Chung Lâu mà địch nhân vẫn không hay biết."

Trác Cuồng Sinh nói: "Như vậy thì chúng ta phải nhân lúc mưa chưa ngớt mà động thủ trước. Tiểu Phi ngươi có chủ ý gì hay không?"

Hô Lôi Phương cũng đến gia nhập với bọn họ, còn những huynh đệ khác thì đang nghỉ ngơi trong Thải Hoa Cư đợi lệnh. Lính thủ vệ bên ngoài của địch không biết đã tránh đi đâu rồi. Tuy đại bộ phận lâu phòng của Dạ Oa Tử đã bắt đầu lên đèn, nhưng những lâu phòng mà bọn chúng dùng để chứa vật liệu vẫn tối om. Hơn nữa, trên quảng trường đèn lửa đều không có, thêm vào mưa gió vẫn mịt mù, hình thế này chính là sự yểm hộ tốt nhất cho họ.

Nếu như tất cả hồi phục lại như thường thì chỗ duy nhất bọn họ có thể ẩn thân là địa đạo. Chưa nói việc họ không thể ở lâu dưới địa đạo thiếu dưỡng khí có thể chết ngạt đó, mà chỉ cần địch nhân phát hiện ra có người đã động chân động tay vào Tây Qua Bì Pháo, hoặc ai đó sinh nghi đối với đám thủy binh lâm trận lại quay về thì khẳng định sẽ có người đến truy tìm địa đạo bí mật ở đây.

Vì thế địa đạo đã mất đi tác dụng.

Yến Phi đưa mắt nhìn nóc toà thạch bảo, nét mặt lộ vẻ suy nghĩ.

Hô Lôi Phương nói: "Ta biết rõ tướng sỹ của Diêu Hưng, giờ đã có khẩu lệnh, chỉ cần mượn một cái cớ nào đó hợp lý là ta sẽ có phương pháp gạt cho bọn người trong bảo mở cửa."

Hồng Tử Xuân ngoái lại nhìn qua một lượt những sọt tre đựng tên hỏi: "Giả vờ mang tên đến thì sao?"

Trình Thương Cổ vốn suy nghĩ cẩn thận, bèn nhíu mày: "Vẫn có một vấn đề là ở đó đã có tên đủ dùng rồi. Tại sao trong mưa gió lại đột nhiên có người mang thêm tên tới?"

Hồng Tử Xuân lộ vẻ khẩn trương: "Mau nghĩ cách nhanh đi. Mây đen trên cao đã bắt đầu tan rồi! Mưa sẽ mau tạnh đấy."

Yến Phi trầm giọng nói: "Bọn ta đã nhiều lần đánh giá thấp địch nhân nên hy vọng sẽ không lặp lại sai lầm đó. Nếu không chẳng những mất công toi mà còn phải nuốt hận ở Cổ Chung Trường."

Mọi người vô cùng vui mừng, biết chàng đã nghĩ ra cách.

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra cách gì?"

Yến Phi đáp: "Địch nhân chỉ cần phong bế cầu thang nối các tầng trong thạch bảo thì bọn ta dù ba đầu sáu tay cũng không cách gì chiếm được Chung Lâu. Lúc địch nhân từ bốn phương tám hướng tới chi viện thì bọn ta chỉ còn cách lực chiến đến chết. Vì thế cứ dụng sức tấn công thẳng vào là không thể thực hiện được."

Hô Lôi Phương hỏi: "Nếu vậy thì bọn ta bằng cái gì gạt đối phương mở cửa cho vào?"

Yến Phi đáp: "Việc đó còn phải xem xem ai đang chủ trì đại cục trên đài cao. Nếu là bản thân Diêu Hưng hoặc Mộ Dung Lân hay tướng lĩnh bậc nhất như Tông Chính Lương hoặc Địch Bá Hữu thì bọn ta không thể lấy cớ gì được vì tất cả đều do bản thân bọn chúng tự quyết định. Bọn ta có thể giả vờ truyền lệnh của chính chúng để tiến vào sao?"

Trình Thương Cổ gật đầu hưởng ứng: "Hiện giờ trong số bốn tên tiểu tử đó, khẳng định ít nhất cũng có một tên đang tránh mưa bên trong Lâu. Nhưng sau khi mưa tạnh thì nhiều khả năng hắn sẽ rời đi về khu vực bến cảng để xem tình huống ở đó."

Phí Nhị Phiết đồng ý: "Đúng! Cứ ở trong Quan Viễn đài sẽ không có ý nghĩa gì vì mây mù sẽ làm hắn như bị mù."

Rồi hắn quay sang Yến Phi hỏi: "Ngươi có diệu kế gì?"

Đối với việc chiếm Chung Lâu, Hoang nhân xác định phải làm bằng được vì nó đã trở thành vấn đề liên quan đến thắng bại. Địch nhân liên tiếp bị hai ba lần thất bại, giờ lại bị bao vây chặt chẽ, sỹ khí và đấu chí đã giảm sút đáng kể. Nếu như Cổ Chung Lâu đột nhiên bị mất, sẽ làm quân tâm chúng dao động dữ dội thêm hơn nữa. Ngoài ra bọn họ có thể từ trên cao khống chế cả khu vực quảng trường, bắn chết bất cứ ai tiến vào phạm vi đó và làm đối phương dù có rất nhiều vũ khí hạng nặng nhưng không thể sử dụng được. Khi đó đại quân hoang nhân bên ngoài Tập có thể toàn diện tấn công, lợi dụng lúc sương mù mờ mịt mà đánh mạnh. Quân phòng thủ Tập không đại loạn mới là lạ.

Yến Phi đáp: "Nóc toà thạch bảo mới được xây bên dưới Cổ Chung Lâu mới chỉ có tường phòng hộ xung quanh, nếu bố trí thêm vài cỗ máy bắn đá hoặc xe bắn tên trên đó thì rất hợp lý, có thể tăng cường sức phòng ngự của Cổ Chung Lâu. Bọn ta lấy cớ đó thì sao?"

Hô Lôi Phương động dung: "Đó là cái cớ tốt nhất mà hiện tại chúng ta có thể nghĩ ra bởi vì đối phương sẽ phải mở cửa cho bọn ta vào lên nóc thạch bảo nghiên cứu xem xét làm sao để đưa vũ khí lên được."

Trác Cuồng Sinh trợn mắt nhìn cửa thạch bảo nói: "Bất kể là lão Diêu hay là tiểu Lân cũng mau lăn ra ngoài cho ta."

Yến Phi nói: "Trước hết bọn ta phải chuẩn bị một chút, cất sáu hộp "Đạo Nhật Phong" vào trong sọt tên để ở đây rồi mang theo, nếu như hành động thất bại thì bọn ta có thể quay lại Thái Hoa Cư, rồi bằng "Đạo Nhật Phong" tạo ra hỗn loạn, đánh giết ra khỏi Đông môn, theo Dĩnh Thủy thoát đi."

Phí Nhị Phiết nói: "Ta lập tức thi hành." Rồi quay vội đi ra.

Yến Phi nhìn Hô Lôi Phương hỏi: "Ngươi có biết trong quân của Diêu Hưng, khi có nhiệm vụ dạng như thế thì ai sẽ nhiều khả năng là người phụ trách không?"

Hô Lôi Phương đáp: "Chắc sẽ là một tướng tiên phong tên là Hô Duyên Nhiệm. Hắn từng nhiều lần gặp ta, hỏi han về vấn đề bố trí phòng thủ ở Biên Hoang tập. Ta có thể mô phỏng giọng nói và thần thái của hắn, cách một lần cửa thì không thể phân biệt được."

Trác Cuồng Sinh vui mừng nói: "Tiểu Phi suy nghĩ thật chu đáo. Như vậy đại tăng cơ hội thành công."

Hồng Tử Xuân bỗng cảnh báo: "Có người đi ra rồi!"

Mọi người dùng hết mục lực xuyên qua mưa gió nhìn ra Cổ Chung Lâu. Chỉ thấy cửa thạch bảo mở rộng, hơn mười người đi ra, dẫn đầu không ngờ chính là Diêu Hưng. Dưới ánh sáng đèn lửa trong bảo chiếu xuống, bóng người lố nhố ngoài cửa của đối phương in xuống quảng trường mưa gió. Cảnh tượng có chút ý vị mê man khó tả.

Nhãn lực Yến Phi lợi hại nhất, chỉ thấy Diêu Hưng sắc mặt âm trầm, không còn vẻ nghạo nghễ như trước, ủ rũ dẫn thủ hạ cúi đầu vội vã tiến về Đông đại nhai trong mưa gió, đích đến chính là khu vực bến cảng. Diêu Hưng đã mất đi lòng tự tin vốn có, chỉ cần bọn họ có thể đoạt được Chung Lâu thì như đạp hắn thêm một cước, lại là một cước trí mệnh không thể vãn hồi. Đấu chí của Diêu Hưng sẽ hoàn toàn tiêu tan. Chiến tranh vẫn là vô tình như thế. Song phương đều không từ thủ đoạn, lợi dụng mọi sơ hở để đánh đối phương, tránh trở thành kẻ bị thất bại.

Yến Phi điềm đạm nói: "Nếu như có thể làm bọn thủ vệ trên Lâu thấy bọn ta rõ ràng từ Đông đại nhai đi đến thì chúng sẽ càng tin là bọn ta phụng mệnh Diêu Hưng đến để tăng cường sức phòng thủ của Chung Lâu."

Hô Lôi Phương khen: "Hảo chủ ý! Thời cơ khó gặp. Bọn ta lập tức hành động." Nguồn tại http://truyentop.net

Mộ Dung Chiến dẫn năm ngàn chiến sỹ mình mặc áo tơi do phụ nữ Hoang nhân chế tạo, nhân lúc trời tối, vượt qua vùng hoang dã mưa gió mịt mù, hội họp với bộ đội của Đồ Phụng Tam ở chỗ cách Biên Hoang tập nửa dặm bên bờ tây Dĩnh Thủy.

Mộ Dung Chiến tuyệt không rõ nguyên nhân tại sao kế hoạch lại đột nhiên cải biến. Tiểu Kiệt đến mang theo lệnh tiễn của Đồ Phụng Tam, làm hắn không dám do dự phải y lệnh hành sự.

Đồ Phụng Tam sai người an trí cho lính kỵ binh rồi dẫn Mộ Dung Chiến đến chỗ cao phía trước để theo dõi tình hình Biên Hoang tập. Mộ Dung Chiến phát hiện bộ đội của Lưu Dụ bên bờ bên kia đang chầm chậm tiến lên phía thượng du.

Đồ Phụng Tam giải thích tình hình mới nhất cho hắn rồi nói: "Tình thế đã thay đổi. Bọn ta không cần cố sống cố chết đánh vào Đông đại nhai nữa. Về chiến lược có thể linh hoạt nên đã thay đổi kế hoạch lúc đầu, tập trung toàn lực từ hai phía nam bắc đánh phá khu bến cảng, phá hủy ý chí và lực lượng phản kháng của địch nhân."

Mộ Dung Chiến không giấu được vẻ vui mừng nói: "Đó quả là tin tức tốt nhất. Giả sử đội cao thủ của Yến Phi có thể thành công đoạt được Chung Lâu thì sẽ phá tan hệ thống chỉ huy của địch, dao động quân tâm chúng, làm chúng không còn chỗ nào có thể nương cậy vào nữa."

Đồ Phụng Tam nói: "Bọn ta chỉ đợi tiếng chuông báo tin vui từ Chung Lâu, rồi lập tức phối hợp đại cử tấn công. Ngươi nghĩ mà xem! Chỉ cần bọn ta thành công chiếm lĩnh được kho lương Tiểu Kiến Khang thì địch nhân ngoài việc bỏ chạy còn có biện pháp nào?"

Mộ Dung Chiến nói: "Đại tiểu thư đã chặt đứt liên hệ giữa hai bờ. Chiến tuyến ở bờ Đông biến thành cô lập không viện trợ, căn bản thủ không nổi. Khi bờ Đông rơi vào tay bọn ta, máy bắn đá và Vạn Hoả Phi Sa Thần Pháo của Cơ đại thiếu gia có thể phát huy uy lực vô cùng, ở sát bờ mà tấn công mạnh mẽ phòng tuyến địch nhân bên bờ Tây đối diện. Hạm đội của đại tiểu thư liền có thể theo dòng đi xuống, đột nhiên tập kích vào thời điểm thích hợp, từ thuyền lên bờ đánh phá Tiểu Kiến Khang."

Đồ Phụng Tam gật gật đầu đồng ý: "Địch nhân đã mất chỗ dựa hiểm yếu là Dĩnh Thủy, lại mất hết quyền chủ động. Khi sương mù xuất hiện thì bọn chúng sẽ lâm vào cục diện chỉ có chịu đòn. Diêu Hưng và Mộ Dung Lân nếu là người thông minh sẽ biết khó mà rút lui, nếu không hối hận cũng không kịp. Mất Chung Lâu, địch nhân như thể bị điểm vào yếu huyệt, căn bản không có cách nào để vận khí dụng kình."

Mộ Dung Chiến cảm khái: "Bọn ta lại quay lại rồi!"

Không một ai ngoài Hoang nhân có thể hiểu rõ ý nghĩa của Biên Hoang tập với bọn họ. Mất đi Biên Hoang tập bọn họ cũng giống như mất đi tất cả.

Đồ Phụng Tam nói: "Ta tin là bọn Yến Phi sẽ có thể đoạt được Cổ Chung Lâu, dùng tiếng chuông ở đó thông tri cho tất cả các vị huynh đệ tỷ muội, để họ hiểu rõ tiếng chuông Cổ Chung Lâu là tiếng chuông đại biểu cho niềm vui thắng lợi. Không còn bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản bọn ta quay về nhà mình được nữa."

Hô Lôi Phương dẫn đầu, phía sau là hơn năm mươi huynh đệ bao gồm cả Yến Phi, Trác Cuồng Sinh, Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết, và Hồng Tử Xuân. Cả bọn đội ngũ chỉnh tề, bước chân vội vã, mang theo sáu hộp "Đạo Nhật Phong" từ phía Đông đại nhai tiến về Cổ Chung Lâu.

Cổ Chung Lâu thấp thoáng ánh đèn lửa chiếu ra trong mưa gió, giữa quảng trường đen tối, trông giống như là một ngọn hải đăng cô độc, lẻ loi cao vút.

Mọi người cảm thấy bọn lính phòng thủ trong Lâu đang chăm chú nhìn họ qua khe cửa. Cả bọn thấy vậy đều cười thầm. Cứ theo như cách mà Lưu Dụ thường dùng là đặt mình vào vị trí địch nhân, thì lính phòng thủ trong Lâu vạn lần cũng không tưởng nổi đội quân đang mặc quân phục bên mình, nghênh ngang tiến tới từ Đông đại nhai đó lại là địch nhân mạo xưng.

Hô Lôi Phương dẫn mọi người chạy thẳng tới trước cánh cửa sắt lớn đóng chặt thạch bảo, cầm vòng cửa gõ mạnh ba tiếng, thanh âm vang khắp không gian rộng rãi của quảng trường.

Lập tức trên Quan Viễn đài có mấy cái đầu thò ra nhìn họ. Một tên trong đó chắc là đầu lĩnh quát vọng xuống: "Chuyện gì?"

Vì mưa vẫn rơi nên đèn đuốc trên đài tắt hết. Địch nhân cách mặt đất mười lăm trượng nên khi Hô Lôi Phương thấy địch nhân không nhìn rõ, bạo gan dùng tiếng Khương đáp lời: "Ngươi làm cái quái gì thế? Không thấy ta là Hô Duyên Nhiệm sao? Thái tử điện hạ có lệnh, địch nhân sắp sửa tấn công, cần tăng cường toàn diện sức phòng ngự của Dạ Oa Tử và trên nóc thạch bảo cần phải đặt tám chiếc xe bắn tên. Mau lăn xuống đây nhận lệnh."

Trác Cuồng Sinh bên cạnh thấp giọng nhắc: "Khẩu lệnh."

Hô Lôi Phương vội bổ sung: "Liên quân tất thắng!"

Tên đầu lĩnh Khương nhân trên đài ứng thanh: "Hoang nhân thảm bại! Xin Hô Duyên tướng quân đợi một chút. Tiểu nhân lập tức xuống ngay."

Mọi người bắt đầu khẩn trương. Thành công hay thất bại chính là lúc này.

Sự việc tưởng như dễ dàng ra ngoài ý của bọn họ.

Mọi người đều nhìn chăm chú vào chiếc cửa sắt lớn, trong lòng nghĩ về ý nghĩa của cánh cửa đó đối với họ. Thành hay bại không ngờ lại nằm trên cánh cửa sắt này.

Yến Phi lo lắng là có đạo lý. Địch nhân đã biến đổi hoàn toàn Cổ Chung Lâu, dùng các tấm sắt bịt hết mọi cửa sổ của nghị sự đường. Những chỗ không nhìn thấy bên trong đương nhiên cũng đã bị động thủ động cước rồi. Chỉ cần chúng lắp đặt một cánh cửa sắt có thể đóng mở được tại cầu thang đá để lên xuống ở tầng một thì có thể chặn được đường lên, làm họ khó mà đánh chiếm được toàn bộ Cổ Chung Lâu. Về mặt phòng thủ mà nói, việc chỉ chiếm được Quan Viễn đài và chiếm được toàn bộ Cổ Chung Lâu và Thạch Bảo rõ ràng là khác nhau một trời một vực.

Trình Thương Cổ bỗng nhiên kinh hãi hô: "Không hay!" Rồi xoè tay sờ vào giữa cửa sắt.

Mọi người đều tỉnh ngộ. Nguyên vì trên cao chính giữa cửa sắt có gờ lên một ô cửa nhỏ hình vuông, hiển nhiên giống như ô cửa nhỏ trong nhà lao, không cần mở hẳn cửa sắt ra cũng có thể đối mặt nói chuyện hoặc trao văn kiện.

Mọi người đều cảm thấy trong lòng rối loạn, nhất thời tay chân luống cuống.

Chỉ cần người bên trong nhìn rõ Hô Duyên Nhiệm là Hô Lôi Phương mạo xưng thì bọn họ chỉ còn cách dụng sức đánh mạnh vào. Yến Phi cấp trí nghĩ nhanh, thấp giọng nói: "Điểm hỏa "Đạo Nhật Phong", đồng thời ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy địch nhân đã rụt hết đầu vào không nhìn xuống nữa, rõ ràng chúng không đề phòng bọn họ.

Mọi người nhìn xem độ lớn của ô cửa nhỏ thấy vừa đủ để đút lọt một hộp "Đạo Nhật Phong", lập tức tỉnh ngộ, vội vàng hành động.

Ô cửa nhỏ phát ra tiếng động, có người đang mở cửa ra.

Hô Lôi Phương liền quay người lại, lưng hướng vào cửa, dùng giọng điệu Hô Duyên Nhiệm quát: "Các ngươi còn đứng đực ở đó làm gì, còn không mau mang tám chiếc xe bắn tên đến đây cho ta."

"Tách" một tiếng. Trác Cuồng Sinh đánh hoả tập lên và khom người che mưa. Người bên trong ô cửa sắt nhỏ bị khuất mắt không nhìn đến lão được. Phí Nhị Phiết mở một "Đạo Nhật Phong" ra dí vào điểm hoả. Yến Phi và Hồng Tử Xuân chia nhau lấy trong bọc ra dây móc câu, chuẩn bị sẵn sàng.

Tên quân Khương bên trong gọi lớn: "Hô Duyên tướng quân!"

Hô Lôi Phương quay người lại, hướng mặt về phía cửa sắt. Người bên trong ngơ ngác hỏi: "Ngươi là ai?"

Hô Lôi Phương cười: "Là thần đoạt mạng ngươi đây."

Người đó lộ xuất thần sắc kinh hãi và nghi hoặc, đang định mở miệng kêu thì kiếm quang đã loé lên. Điệp Luyến Hoa của Yến Phi với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ, xuyên qua cửa đâm vào.

Trác Cuồng Sinh đã sớm tiến sát lại cửa sắt, đem "Đạo Nhật Phong" đã bắt đầu bốc khói ra ném vào trong. Lập tức có tiếng bình vỡ vọng ra. Vào lúc xác người bên trong còn chưa kịp đổ xuống, Yến Phi đã đạp vào tường bảo phóng lên, dây móc câu ném ra, mắc vào tầng có treo cổ chung, dùng thân pháp vô cùng nhanh chóng vọt lên Cổ Chung Lâu.

Bọn Trác Cuồng Sinh cũng hối hả bám theo sau.

Lúc này, khói độc bắt đầu tỏa ra từ các lỗ châu mai của thạch bảo, tiếng ho sặc sụa và tiếng la thảm vang lên không ngớt. Có thể thấy uy lực của "Đạo Nhật Phong" khủng khiếp thế nào.

Yến Phi lao đến chỗ cầu thang đá đi lên, lập tức thầm kêu nguy hiểm. Chỗ này quả thực đã gia cố thêm một cánh cửa sắt, may là lúc này đang mở. Yến Phi ra hiệu cho mấy người đằng sau. Lập tức phân thành hai lộ. Yến Phi và Trác Cuồng Sinh là hai người võ công cao nhất mạo hiểm xâm nhập đánh xuống khu vực khói độc đang ầm ầm bốc lên ở tầng dưới để mở cửa sắt cho các huynh đệ bên ngoài tiến vào. Còn Hồng Tử Xuân, Hô Lôi Phương, Phí Nhị Phiết, và Trình Thương Cổ thì đánh giết thẳng lên Quan Viễn đài tiễu trừ địch nhân bên trên.

Mưa nhỏ dần, từng hạt mưa bụi lất phất bay xuống. Sương mù bắt đầu tụ lại. Biên Hoang tập trở thành một vùng mênh mông mờ ảo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.