Chương trước
Chương sau
Mầm Sống Dưới Tuyết

*"Tiểu thư đang xem cái gì đó? Trông giống như là mất hồn vậy."

Kỷ Thiên Thiên liếc Tiểu Thi một cái rồi lại nhìn về chỗ những đóa hoa nhỏ trên mặt tuyết, vui vẻ nói: "Em có thấy đóa hoa nhỏ này không? Tạo hóa kỳ diệu làm sao! Hạt giống nằm sâu trong lòng đất dưới băng tuyết suốt cả mùa đông nghiệt ngã nhưng khi tuyết vừa mới tan là nó lập tức trồi lên khỏi mặt đất, nở đầy những đóa hoa mỹ lệ. Tựa như muốn chứng minh với thế giới bản lĩnh siêu phàm nắm vững thời cơ tận hưởng sinh mệnh của nó. Những bông hoa này thật tuyệt diệu làm sao! kiên cường làm sao!"

Tiểu Thi cảm thấy đau xót trong lòng. Tiểu thư ưa thích sinh hoạt tự do tự tại không chịu quản thúc nhưng tạo hóa lại trêu người để nàng rơi vào tình cảnh mất đi tự do và bị quản thúc nghiêm ngặt thật khiến người ta đau lòng.

Trong nhất thời, Tiểu Thi không biết trả lời làm sao.

Kỷ Thiên Thiên tựa như không biết nỗi bi thương của Tiểu Thi. Nàng vẫn chăm chú nhìn những bông hoa cúc mọc ngoài cửa doanh trướng, nói: "Trải qua thể nghiệm riêng của bản thân, ta có thể đồng cảm cùng niềm vui của bông hoa đang từ dưới bùn đất tối đen trồi mình ra khỏi mặt đất nhìn thấy thế giới tân kỳ. Loại cảm giác mọi thứ đều hoàn toàn mới mẻ đến rung động lòng người. Thi Thi! Tin ta đi! Ta tuyệt đối không gạt em đâu. Chúng ta chính là hạt giống đang bị chôn dưới băng tuyết, cho dù vẻ ngoài dường như không có chút khả năng nào nhưng cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta sẽ từ nơi băng tuyết nhú mầm trỗi dậy, trở về thế giới mỹ lệ bao la trên mặt đất này."

Tiểu Thi sụt sùi nói: "Tiểu thư!"

Kỷ Thiên Thiên mắng yêu: "Lại khóc nữa! Em không tin lời ta sao?"

Doanh trướng bọn họ đang ở được che bằng vải bố, ngăn cách với các quân doanh khác thành một thế giới riêng. Ngoài doanh trướng của bọn họ ra còn có thêm ba doanh trướng khác của Phong Nương và bốn thanh nữ chiến sĩ người Mộ Dung tiên ti hầu cận bọn họ. Những người này ai cũng thân thủ bất phàm đủ sức để bảo vệ bọn họ và càng đủ thực lực để trông chừng bọn họ, lại còn thêm Phong Nương. Nếu bọn họ nghĩ đến việc đào tẩu thì chỉ cửa ải này thôi đã không cách gì xông qua được huống chi còn có hàng ngàn thân binh tinh nhuệ của Mộ Dung Thùy vây xung quanh.

Hoàng trướng của Mộ Dung Thùy ở ngay bên cạnh.

Phong Nương tới sau lưng hai người, nhẹ nhàng nói: "Tối nay còn phải sớm lên đường, tiểu thư và tiểu Thi cô nương sao không vào trướng nghỉ ngơi một lát?"

Kỷ Thiên Thiên vỗ nhẹ lên vai Tiểu Thi, nói nàng đi nghỉ. Sau khi đợi nàng vào trướng, mới hỏi Phong Nương: "Chúng ta phải đi đâu?"

Phong Nương toan trả lời nàng thì nghe thấy tiếng chào của chiến sĩ ở lại giữ cửa ra vào, vội nói: "Hoàng thượng đến rồi! Tiểu thư có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi người."

Lưu Dụ đi về hướng căn lều nơi Yến Phi đang nghỉ ngơi. Gã đã bận rộn suốt gần hai canh giờ, mãi đến khi mặt trời xuống núi mới phân phối xong công tác.

Chỗ hoàn mỹ nhất trong toàn bộ kế hoạch của gã là không sợ Hoang nhân có gian tế của địch nhân trà trộn vào.

Đội ngũ Hoang nhân Hồ - Hán lẫn lộn, xấu có tốt có, rất dễ bị gian tế địch nhân trà trộn vào, không thể phòng ngừa được cũng không biết bắt đầu phòng ngừa từ đâu. Nhất là địch nhân lần này là Diêu Hưng nên càng khó đoán là không biết trong đó có chiến sĩ Khương tộc nào vẫn còn trung thành với hắn và sẽ đem tin tức ngầm chuyển về bên địch.

Lần này gã thật sự tận dụng toàn quân để phản công Biên Hoang Tập, chỉ có phụ nữ, trẻ em và thợ thủ công lưu lại hậu phương. Chỉ cần nội gian cứ theo tình huống thật sự báo lên Diêu Hưng, hắn khẳng định sẽ trúng kế.

Lưu Dụ nhấc màn lên chui vào. Yến Phi đã ngồi dậy với thần thái sáng sủa.

Lưu Dụ ngồi xuống cạnh chàng: "Bọn ta mười ngày sau sẽ xuất phát. Hy vọng lão Đồ có thể y hẹn về tới để tham dự trường náo nhiệt này."

Yến Phi gật đầu biểu hiện hiểu rồi.

Lưu Dụ hỏi: "Ngủ được không?"

Yến Phi hỏi lại: "Ta ngủ hết bao lâu?"

Lưu Dụ đáp: "Nếu sau khi vào trướng ngươi ngủ được ngay thì đã được hai canh giờ rồi."

Gã lại cười hỏi tiếp: "Ngươi đã bao nhiêu ngày rồi chưa chợp mắt?"

Yến Phi duỗi người ra: "Không nhớ nữa!"

Lưu Dụ nói: "Đến bây giờ ta mới có cơ hội để hỏi ngươi, tình cảnh trận chiến với Tôn Ân thật ra là như thế nào, và ngươi đã móc nối với Hách Liên Bột Bột ra sao?"

Yến Phi đáp: "Hách Liên Bột Bột có chuyện bị ta nắm được nên bắt buộc phải hợp tác với ta, nhưng ta từng đáp ứng với hắn nên không thể công bố chuyện của hắn được. Còn về trận chiến với Tôn Ân, thì tình tiết lại càng ly kỳ khó mà kể hết được nhưng có thể nói cho ngươi biết là ta gặp phải ni Huệ Huy. Thị và Tôn Ân vốn hiềm khích thâm sâu nên khi bắt đầu động thủ không những đã hủy đi tam bội, bọn ta lại toàn bộ bị thương. Tôn Ân bị thương bỏ đi còn ni Huệ Huy bị trọng thương mà chết."

Lưu Dụ biến sắc: "Sao lại liên quan đến tam bội? Hay là tâm bội do Tống Bi Phong giữ lại rơi vào tay ni Huệ Huy?"

Yến Phi ngầm thở dài, mình thật ra có nên nói sự thật ra không? Chỉ sợ nói ra sự thật chẳng những không giúp được gì cho Lưu Dụ mà lại còn hại hắn nữa.

Cuối cùng chàng đành phải nói: "Không cần phải lo, Tống lão ca không có chuyện gì, lại được An Ngọc Tình trợ giúp mới biết dùng lọ bạc chứa tâm bội để cắt đứt liên lạc của tam bội. Đến khi ta cảm ứng được tâm bội liền bỏ Tôn Ân đến giúp Tống lão ca thì gặp ni Huệ Huy."

Lưu Dụ vẫn còn mù mờ hỏi: "Còn thủ hạ của ni Huệ Huy? thị không tính sổ với ngươi sao? À! Ta hiểu rồi! bọn ngươi nhất định vì tam bội mà hỗn chiến phải không?"

Yến Phi không muốn tiếp tục chuyện này nữa, nên hàm hồ đáp: "Đại khái là như vậy. A! Tống lão ca và An Ngọc Tình thật ra đã đi đâu rồi?"

Lưu Dụ không chút nghi ngờ: "Tống Bi Phong là lão giang hồ, cho dù gặp phải người cỡ Tôn Ân hoặc ni Huệ Huy, vẫn có thể liều mạng, chắc là không gặp chuyện gì đâu."

Yến Phi đột nhiên nhớ tới thần thái tràn đầy tâm sự của Thác Bạt Nghi, lúc đang nghĩ không biết có nên đi kiếm hắn nói chuyện không thì lại gặp Cao Ngạn hưng phấn chui vào, ngồi xuống nói: "Đã nói chuyện đó với Lưu gia của bọn ta rồi hả?"

Lúc nói hướng về Yến Phi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Yến Phi lơ đễnh hỏi: "Nói cái gì?"

Cao Ngạn thất thanh cao giọng: "Nói cái gì? ngươi còn dám nói vậy sao? Lại còn nói mọi người là huynh đệ cái con mẹ gì, bằng hữu con bà nó, chuyện ngươi đề nghị rồi để yên vậy sao? Mới đây ngươi không đưa ra ở hội nghị, ta đã không tranh cãi với ngươi, bây giờ còn dám giả điên, ngươi đối đãi với Cao Ngạn ta như vậy đó hả?"

Lưu Dụ chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhíu mày: "Cao tiểu tử ngươi điên rồi à?"

Yến Phi trở về với hiện thực trong trướng, cười khổ: "Tiểu tử ngươi có biết là ta vừa tỉnh dậy chưa tới một phần tư canh giờ không? Lấy đâu ra thời gian để nghĩ tới canh bệnh ái tình tuyệt chứng của ngươi."

Lưu Dụ nhăn nhó: "Lại là Tiểu Bạch Nhạn. Không phải ta đã giúp ngươi có cơ hội rồi sao? Ngươi để Tiểu Bạch Nhạn trốn đi thì chỉ có thể tự trách mình không có bản lĩnh, sao lại trách Yến Phi?"

Cao Ngạn gân cổ lên cãi: "Giúp người thì phải giúp cho tận, tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây phương. Tình yêu của ta với Tiểu Bạch Nhạn đã xây được nền tảng vững chắc không gì sánh nổi, chỉ cần một cơ hội khác để khai hoa kết quả. Vô luận thế nào lão Lưu ngươi nhất định cũng phải giúp ta chuyện này."

Yến Phi nói: "Mọi chuyện đợi quang phục Biên Hoang tập xong rồi hẳn nói."

Cao Ngạn giận dữ nói: "Ta có bao giờ nói là không đợi thu phục xong Biên Hoang tập mới hành sự đâu? Ta hiểu rất rõ bọn ta phải có vốn liếng để mặc cả với Nhiếp Thiên Hoàn. Nhưng ngươi ít nhất cũng phải bàn bạc qua trước với Lưu gia thì ta mới có thể tiếp tục làm người sống vui vui vẻ vẻ để kiên nhẫn chờ đợi thời cơ."

Lưu Dụ lấy làm lạ hỏi: "Sao lại liên quan đến Nhiếp Thiên Hoàn, ngươi muốn dùng Biên Hoang Tập làm sính lễ cầu hôn với hắn sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Cao Ngạn lúc này nào dám đắc tội với Lưu Dụ, cười trừ: "Đương nhiên là không phải kiểu này rồi. Tiểu Phi có một đề nghị tuyệt hảo là để ta đại biểu Biên Hoang tập đi sứ đến Lưỡng Hồ bàn chuyện làm ăn với lão Nhiếp, định lập hiệp nghị không xâm phạm hai bên. Đương nhiên là còn có lý do khác nữa, ngươi cũng biết rõ là ta sẽ làm gì khi đến đó mà."

Lưu Dụ không nhịn được cười: "Đương nhiên là biết rõ ngươi làm gì có ý tốt. Ngươi ngầm tính chuyện tà đạo mà âm mưu chính là đồ đệ tiểu tinh linh của lão Nhiếp. A, tiểu tử ngươi thiệt không biết gì cả. Cho dù ta chịu đáp ứng ngươi, đại tiểu thư và lão Đồ chịu cho ngươi quay sang lão Nhiếp kết thân sao?"

Cao Ngạn lập tức đứng dậy, đẩy mạnh Yến Phi một cái: "Ý kiến là do ngươi nghĩ ra, mau giúp ta thuyết phục hắn đi."

Yến Phi hết cách nên đành nói: "Cái thằng tiểu tử này mè nheo đến độ ta hết muốn sống luôn. Lão ca ngươi có biện pháp nào tốt hơn không?"

Lưu Dụ cười khổ, một lúc lâu sau mới gật đầu nhìn Cao Ngạn đáp: "Được rồi! Sau khi thu phục xong Biên Hoang tập, ta sẽ có chuyện để giao cho ngươi."

Cao Ngạn hét to một tiếng, búng người lên lộn một vòng chui ra khỏi trướng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.