Chương trước
Chương sau
Yến Phi và An Thế Thanh yên lặng trong giây lát, chờ mãi không thấy Ni Huệ Huy nói thêm gì.

An Thế Thanh không nhịn được bèn ngó đầu ra ngoài xem, ngạc nhiên nói: "Không thấy bóng dáng ai cả".

Bèn quay sang Yến Phi nói: "Yêu phụ hẳn là cố ý làm ra vẻ cao thâm mạt trắc, thử dò xem phản ứng của chúng ta thế nào. Mặt khác cử người tìm kiếm sợi dây dài, chỉ cần móc được vào một cây đại thụ bên này là có thể dễ dàng vượt qua được rồi".

Yến Phi nói: "Mụ muốn thử ta thôi, bởi vì mụ không biết sự có mặt của lão ca. Cao thâm mạt trắc là ta chứ không phải mụ. Ví dụ vì sao ta lại một mình đến chỗ tuyệt địa này, lại còn cắt đứt cầu treo tự hãm thân mình nữa? Rốt cuộc là Yến Phi đang giở trò yêu ma gì đây?".

An Thế Thanh cười nói: "Đúng, vì sao ngươi biết rõ Ni Huệ Huy truy đuổi phía sau mà vẫn đến Cô tuyệt nhai chỉ có mỗi đường xuất nhập cơ chứ?".

Yến Phi bất chợt phát giác ra lão này tính tình như trẻ con, dù đang trong tuyệt cảnh mà tâm tình vẫn vui chơi nghịch ngợm như một đứa trẻ.

Đoạn cười nói: "Bởi vì căn bản ta không biết đây là Cô tuyệt nhai".

An Thế Thanh thần tình chợt lộ vẻ ngơ ngác, tiếp theo không nhịn được ôm bụng cười như điên, cười đến chảy nước mắt, phần vì sợ kinh động đến địch nhân, phần vì sợ động chạm đến nội thương, nhịn cười trông đến là khổ sở".

Gật đầu lia lịa nói: "Câu trả lời thật hay".

Sau khi ho rũ rượi, mãi một lúc sau mới hồi phục trở lại, nói: "Yêu phụ này trời sinh đa nghi, cho dù cầu treo vẫn còn cũng chưa chắc đã dám lỗ mãng xông sang đâu". Bạn đang đọc chuyện tại truyentop.net

Đoạn quay sang Yến Phi nói: "Ngươi còn có thể ứng phó tiếp không"".

Yến Phi cười khổ thốt: "Miễn cưỡng thì cũng có thể đại chiến được mười hiệp".

An Thế Thanh khổ sở nhịn cười, xua tay nói: "Đừng làm ta cười nữa, nếu không đến năm hiệp ta cũng chịu không nổi. Ai da, ngươi có phải định chuẩn bị nhảy xuống vực đấy à? Định đánh cuộc xem rơi vào nước hay rơi vào đá tự tẫn sao.

Yến Phi khôi phục vẻ ung dung, nói: "Với thương thế hiện tại của chúng ta, việc nhảy xuống nước hay đụng vào đá thì kết quả cũng như nhau, khẳng định là nội thương phát tác không thể chịu đựng được, kết cục là sẽ bị chết chìm hay bị nước cuốn đập vào đá ngầm mà thôi".

Trong lòng chàng cảm thấy cảm giác thật là hoang đường, bọn họ vốn dĩ là đối địch lại trở thành đồng cam cộng khổ, nay lại cùng nhau nhảy xuống núi thì lại càng hoang đường không tưởng được, nói ra khẳng định chả có ai tin được.

An Thế Thanh ngạc nhiên nói: "Đã như vậy, sao ngươi vẫn có vẻ ung dung tự tại, giống như đang thưởng thức thần thái tuyệt đẹp của cảnh đêm tại cô nhai vậy".

Yến Phi liếc nhìn lão, nói: "Lão ca chẳng phải cũng tâm tình vui vẻ cởi mở như một tiểu hoạt tử đấy sao".

An Thế Thanh nói: "Ta làm sao mà giống như hài tử được, ta năm nay đã sáu mươi lăm tuổi, chuyện bi hoan li hợp của đời người cái nào mà chưa từng trải qua cơ chứ, chết sớm hay muộn nào có gì đáng tiếc. Chỉ có Yến Phi ngươi đang lúc khí huyết phương cương, có cả cuộc đời tốt đẹp rộng mở chờ đợi hưởng thụ phía trước thôi".

Yến Phi bực dọc nói: "Ta căn bản không nghĩ đến sẽ tuyệt mệnh ở đây. Sẵn có thời gian ta có thể hỏi lão ca một vài vấn đề được không?"

An Thế Thanh thản nhiên nói: "Chỉ cần có liên quan đến việc đào thoát ra ngoài, lão ca ta vì bản thân mình, đương nhiên là biết gì nói đấy, những chuyện khác xin miễn bàn tới".

Lại thở dài: "An Thế Thanh ta một đời anh hùng, không ngờ lại có lúc khốn khổ như thế này, Yến Phi ngươi thật là tài ba, chỉ trách là ta đã quá hồ đồ".

Yến Phi hỏi : "Lão ca ngươi vì chuyện gì mà đến Cô tuyệt nhai này?".

An Thế Thanh nhíu mày đáp: "Chuyện đó quan hệ gì tới việc thoát thân?".

Yến Phi nói: "Thời gian không còn nhiều, đáp lời thì có gì hại cho lão? Nếu trốn không được thì nhảy xuống vực, trốn được thì lão còn phải cám ơn ta ấy chứ".

An Thế Thanh gật đầu nói: "Đúng, chết đến nơi rồi còn giấu cái gì cơ chứ. Ta được tin là, Di Lặc giáo đại tiến công vào Thái Ất quán trên Cô tuyệt nhai, Giang Lăng Hư thụ thương một mình đào thoát, không rõ tung tích, Thái Ất quán bị san thành bình địa. Sở dĩ ta lập tức bỏ hết mọi việc từ Kiến Khang đến đây là hy vọng có thể tìm được dị bảo của sư môn, còn thì cái đó là thứ gì người không nên biết thì tốt hơn".

Yến Phi trực giác mách bảo hẳn là dị bảo An Thế Thanh đang tìm kiếm đích thị là""Đan kiếp", đương nhiên là lão mất công vô ích. Bởi vì""Đan kiếp"vốn dĩ đã bị chàng nuốt vào bụng, chắc giờ đã tiêu hóa xong rồi.

Lại tiếp tục hỏi: "Phía trong đan phòng bị tìm kiếm tung lên, chắc hẳn là do lão ca làm chứ?".

An Thế Thanh nói: "Cái đó ta cũng không biết, khi ta tới vốn dĩ đã như vậy rồi".

Yến Phi hỏi: "Giang Lăng Hư là người như thế nào?".

An Thế Thanh lộ thần sắc coi thường nói: "Lão chỉ giỏi nhất là mua vui cho lão đầu tử, hắc. Tức là làm cho sư phó của lão vui vẻ, cũng có chút gì đó thông minh, suốt ngày toàn đưa ra những ý tưởng méo mó, ta thực cố mấy cũng không hợp được".

Yến Phi nói: "Người với lão hẳn là rất quen thuộc".

An Thế Thanh cười lạnh: "Ta và lão sớm chiều gặp nhau đến hơn hai mươi năm, làm sao mà không hiểu rõ tính cách của lão cho được".

Yến Phi ngạc nhiên nhìn lão.

An Thế Thanh kiên nhẫn nói: "Ta không muốn đề cập đến lão nữa, thế còn vấn đề gì nữa không?".

Yến Phi nói: "Vẫn là liên quan đến lão, nếu như Di Lặc giáo dốc toàn lực đến đây, Ni Huệ Huy võ công lại không hề kém Giang Lăng Hư, hơn nữa đây vốn là tuyệt địa, Giang Lăng Hư làm sao có thể đào thoát được?".

An Thế Thanh chấn động nói: "Đúng, với tính cách của hắn, khẳng định là không thể cam tâm hãm thân nơi tuyệt địa, chắc chắn là có đường thoát hiểm".

Yến Phi và An Thế Thanh không hẹn mà cùng quay nhìn đan phòng, người nọ nhìn người kia.

An Thế Thanh chán nản: "Nếu như có bí đạo thì ta đã phát hiện từ lâu rồi, những chỗ còn lại toàn là gạch vỡ, nhất thời làm sao mà tìm kiếm?"".

Yến Phi nói: "Ta đoán không sai kẻ đập phá đan phòng đến từng viên đá từng hòn ngói này đích thị là bọn yêu nhân của Di Lặc giáo, bởi vì chúng phát giác ra Giang Lăng Hư sau khi trốn vào đan phòng thì mất tung tích, cho là đan phòng có bí đạo nên đập phá tất cả để lục soát tìm kiếm, cuối cùng không thấy mới phải bỏ đi".

An Thế Thanh trầm ngâm nói: "Suy luận của ngươi cũng hợp tình hợp lý, bất quá trong đan phòng đích xác không có bí đạo".

Yến Phi nói: "Trong đan phòng xác thực không có bí đạo, lão theo cửa chính trốn vào đan phòng, đóng chặt cửa sắt, sau đó lại theo vách tường đào tẩu, chạy đến bờ vực. Hắc, lão làm sao có thể nhảy xuống vực tự tẫn chứ nhỉ".

Vỗ vỗ vào bức tường đá phía sau: "Bức tường này khẳng định là có cửa ngầm, bất quá chúng ta không cần phí sức tìm kiếm, bởi vì có thấy cũng chỉ là phương tiện ra vào thôi".

An Thế Thanh chăm chú nhìn vách đá xanh cách đó ba trượng, lẩm bẩm nói: "Ta minh bạch rồi. Không hề có bí đạo chạy trốn mà chỉ có bí huyệt để tàng thân, đó là nơi hồi nhỏ chúng ta chơi chò trốn tìm vô ý phát hiện ra. Ta nhớ lại rồi, ài, thoáng chốc đã mấy chục năm rồi, ta thiếu điều đã quên mất"".

Tiếp đó nhảy vọt lên, hướng về phía trước, nhảy nhót hân hoan nói: "Mau lên, chậm sẽ không kịp, lần này chúng ta được cứu rồi".

An Thế Thanh dừng bước bên bờ vực, đoạn cởi áo bào bên ngoài, nói: "Nếu lúc thường ta có thể vận công dùng tay bám tường, trèo xuống chừng nửa trượng, là có thể đến được một động khẩu sâu lõm chừng một trượng. Chỉ là hiện tại thì không được, nếu dụng kình như thế chỉ sợ nội thương phát tác, vì vậy đành phải nhờ đến công cụ hỗ trợ".

Yến Phi đang nhìn xuống vách núi, đúng thật là rừng đêm sâu thẳm, sâu không dò tới được, điều khiến người ta phát lạnh là vách núi dốc nghiêng vào trong, cô nhai như chơ vơ lơ lửng giữa không gian mênh mông, không phán đoán được hình dạng của vực đá ra sao.

Có thể tưởng tượng năm đó cao nhân đạo gia lập nên quán này làm nơi tu thân tựa hồ hoài niệm một mối ưu tình nào đó.

Nhìn thấy An Thế Thanh cuộn áo bào lại trông giống như một cuộn dây lớn, hòai nghi nói: "Ta xem dây bằng áo bào này không đủ cứng cáp, áo bào này của lão có thể tin tưởng được chứ".

An Thế Thanh đặt một đầu vào tay Yến Phi, cười nói: "Áo bào này của ta không phải loại tầm thường, mà là được dệt từ tơ băng tằm, chắc chắc vô cùng, không sợ đao kiếm, ngươi yên tâm đi".

Rồi hít một hơi thở sâu nói: "Ngươi giúp ta xuống vào trong bí huyệt trước, sau đó ngươi nhảy xuống, ta sẽ kéo ngươi vào".

Yến Phi chuyển thế tọa mã, miễn cưỡng vận chuyển chân khí, hai tay túm chặt sợi dây làm bằng áo bào, gật đầu nói: "Xuống đi".

An Thế Thanh tóm lấy đầu kia, nhìn kỹ chàng một lượt nghe chừng có chút do dự, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra ngoài bờ vực, biến mất phía dưới.

Sợi dây làm bằng áo bào căng lên như dây đàn.

Yến Phi toàn thân chấn động, chút nữa không giữ nổi, khổ sở đến mức ngũ tạng như đảo lộn, không tưởng là lực kéo lại cuồng mãnh đến vậy.

Chàng cảm thấy An Thế Thanh ở đầu kia đong đưa chao đảo, tiếp đến tay chợt nhẹ hẳn, hiển nhiên là An Thế Thanh đã thành công vào bí huyệt.

Yến Phi lau mồ hôi túa ra, tự nhủ nội thương nghiêm trọng hơn mình nghĩ.

An Thế Thanh từ bên dưới quát khẽ: "Mau nhảy xuống".

Yến Phi trong lòng thầm nghĩ việc này có khác gì mang tính mệnh đánh cuộc, nếu An Thế Thanh không giữ được áo bào mình sẽ rớt xuống vực sâu ngàn trượng, thịt nát xương tan. Bất quá ngã chết vấn còn tốt hơn là rơi vào tay Ni Huệ Huy, bèn nghiến chặt răng, tận lực đề khí khinh thân rồi nhảy xuống.

Bên tai gió thổi, chớp mắt đã hạ xuống gần trượng, An Thế Thanh xuất hiện ngay trước mặt đứng bên trong bí huyệt, song mục lấp lánh kỳ quang.

Áo bào lại một lần nữa căng hết sức, Yến Phi lơ lửng dưới mép huyệt khoảng nửa trượng, gió núi phần phật càng tăng thêm phần nguy hiểm.

Yến Phi ngửng đầu ngước nhìn lên, vừa lúc An Thế Thanh thò ra từ bí huyệt, hai người đối mặt nhìn nhau.

Dưới ánh trăng sáng lờ mờ, khuôn mặt An Thế Thanh chợt hiện ra một nụ cười quỷ dị nói: "Nếu không phải vì ta không nỡ bỏ băng tàm y đã theo ta tung hoành thiên hạ mấy chục năm nay, ta sẽ cứ như thế buông tay để tên tiểu tử ngươi tính mệnh ô hô. Hà, ta mới giở thủ đoạn nho nhỏ cũng có thể thanh toán tiểu tử nhà ngươi, ngươi nghĩ ta có thể để kẻ đã nhìn thấy Thiên địa bội hợp bích còn sống được sao? Tiểu tử ngươi đi đi."

Một tay lôi áo bào, tay kia nhằm trước mặt Yến Phi đánh ra một chưởng.

Yến Phi nào ngờ giờ khắc này lão lại đột nhiên thừa lúc người lâm nguy trở mặt, nhanh trí kêu to một tiếng: "Đan kiếp".

Áo bào rung mạnh, An Thế Thanh lập tức thu hồi chưởng đang đánh tới chụp lấy đuôi bào, hai mắt lấp lánh nói: "Ngươi vừa nói cái gì vậy?".

Yến Phi khí huyết nội thể như đảo lộn, mắt nổ đom đóm, tay nắm chặt lấy đuôi bào, đoạn nói: "Đan kiếp hiện đang nằm trong người ta, nếu có nửa lời hư ngôn ta sẽ chết bất đắc kỳ tử".

Chàng nói đích thực là không dối trá.

An Thế Thanh nói giọng nghi ngờ: "Đừng lừa dối ta, không thể có khả năng đó được, làm sao Đan kiếp lại rơi vào tay ngươi?".

Yến Phi thầm rủa trong lòng, miệng thì nói: "Lão đích thị là đang kiếm cái lọ đồng nhỏ bên ngoài có gắn hai chữ "Đan kiếp" có đúng không?"

Cho dù gió lạnh vẫn thổi bên tai nhưng toàn thân Yến Phi xuất mồ hôi đầm đìa, nhưng kỳ quái là chân khí nội thể lại có dấu hiệu hồi phục, bắt đầu tập kết về trong đan điền.

Yến Phi vội tìm cách kéo dài thời gian, cười khổ nói: "Ta giờ làm sao dùng tay mà lấy cái lọ đó cho người xem được?"

An Thế Thanh giận dữ nói: "Chớ có giả thần giả quỷ, nếu không ta sẽ buông tay cho ngươi rơi xuống, sau mấy ngày nghỉ dưỡng thương sẽ trở xuống tìm ngươi lấy bảo y và lọ đồng".

Yến Phi đang có lời muốn nói.

Phía trên đột nhiên có tiếng động truyền tới, nghe chừng là tiếng y phục phất động.

An Thế Thanh song mục lập tức hiện hung quang, Yến Phi trong lòng kêu không ổn, biết lão định buông tay liền vội đưa tay chỉ vào miệng mình.

An Thế Thanh song mục hung quang tiêu tán, biến thành ngơ ngác trừng mắt nhìn chàng, trán toát mồ hôi, hiển nhiên là lão không thể chi trì lâu hơn được.

Yến Phi ra hiệu cho lão kéo mình lên, lần thứ hai chỉ tay vào miệng biểu kỳ như nếu lão không kéo thì sẽ kêu to lên.

Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân nói: "Khải bẩm Phật nương, không tìm thấy bóng dáng ai cả".

Âm thanh Ni Huệ Huy vang lên: "Không thể thế được, rõ ràng ta cảm giác thấy hắn đang ở trên cô nhai này".

Yến Phi trong lòng thầm nghĩ may mắn là mình đang có ý thủ đan điền, đã phong bế tâm linh, khiến tinh thần không phát tiết ra ngoài.

Ni Huệ Huy nói: "Bốn người các ngươi mau hộ pháp cho ta, ta muốn lập lức thi triển pháp thuật tìm xem tiểu tử này đã trốn đến chỗ nào?".

Yến Phi bắt đầu được nâng lên từ từ, hiển nhiên là An Thế Thanh cuối cùng đã khuất phục.

Yến Phi trong lòng cười thầm cố ý gia tăng trọng lực, nhằm tiêu hao chân khí còn sót lại của An Thế Thanh. Không phải là chàng muốn đem tính mệng ra đùa mà vì thương thế đã có nhiều khởi sắc, dù rằng An Thế Thanh không giữ nổi áo bào, chàng vẫn có thể dùng lực bám vào thành vực mà leo lên thạch huyệt.

Khi đầu Yến Phi nhô lên đến cửa bí động, mắt nhìn thấy An Thế Thanh mồ hôi túa ra đầy đầu, mặt đỏ như lửa. Đột nhiên buông tay, An Thế Thanh đang dùng tất cả khí lực kéo chàng lên trên liền mất thế, lập tức cả người lẫn áo lăn về một phía chạm vào vách vực "binh" một tiếng.

Yến Phi hai tay bám vào mép động, vận lực đề khí phi thân bay lên chui vào trong lòng bí động.

Bên ngoài gió núi ào ào, che lấp hoàn toàn tiếng động trong lòng huyệt, không sợ kinh động tới địch nhân.

Yến Phi vươn mình đứng dậy, nhìn An Thế Thanh bụi đất đầy đầu, nhếch nhác bò dậy từ nơi tối tăm trong huyệt, cười nói: "Lão ca lâu ngày không gặp".

An Thế Thanh quả thật hơn người, mặt mũi tỉnh khô, phủi sạch bụi bặm trên người, cười nói: "Lão đệ chớ có hiểu lầm, ta chỉ muốn thử tài ba ứng biến của lão đệ trong tình cảnh sanh tử tồn vong thôi, ngươi qua ải này rồi đấy".

Bất chợt chồm tới, một tay khoa bào hướng về Yến Phi, như để che mắt, tay kia phóng xuất cân chỉ điểm vào yếu huyệt trên ngực chàng.

Yến Phi không biết là nên tức giận hay buồn cười, lúc này An Thế Thanh chẳng khác gì kẻ tiểu nhân vô sỉ, chẳng có nửa điểm phong phạm của bậc cao thủ, ai ngờ được An Ngọc Tình thanh tú mỹ lệ như tiên lại có người cha như vậy. Lúc này chiêu thức lão sử thập phần lợi hại nhưng công lực chưa bằng một nửa thành so với trước.

Yến Phi ung dung rùn người tọa mã tránh được băng tằm y, dùng chỉ đối chỉ, đánh thẳng vào ngón tay của lão.

An Thế Thanh kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây, lần thứ hai văng vào vách động.

Lần này thì lão không thể đứng dậy được nữa, kinh ngạc nói: "Nội thương của ngươi đã tốt hơn rồi à".

Yến Phi tiến về trước hai bước, cúi đầu nhìn, cười mà rằng: "Chỉ tốt hơn một chút, may mà để thu thập lão đầu tử vô tình vô nghĩa thì có dư".

An Thế Thanh dựa vào tường ngao ngán, miệng thở hổn hển, khó nhọc nói: "Đan kiếp phải chăng thực sự có trong người ngươi?".

Yến Phi kỳ lạ nói: "Người chết là hết, biết hay không biết có khác biệt chứ".

An Thế Thanh không chút xấu hổ nói: "Chính vì ta muốn chết cho sớm nên mới hỏi ngươi. Có gan thì hạ thủ đi".

Yến Phi giận dữ nói: "Giết lão thì cần gì có dũng khí hay không? Có tránh ra không? Để ta còn qua cửa động bên kia".

An Thế Thanh hoài nghi nói: "Ngươi định bức ta nhảy xuống vực thẳm à? Đừng quên là ta chỉ hét to một tiếng, kinh động tới Ni yêu phụ là trên đường xuống hoàng tuyền sẽ có ngươi cùng bầu bạn đấy".

Yến Phi không mấy thân thiện nói: "Niệm tình lão tìm ra cửa vào bí động, lần này tha cho lão đó".

An Thế Thanh chấn động quay về vách động phía sau, đoạn thò tay sờ soạng, vui mừng nói: "Lại là lão đệ ngươi tài giỏi, bức tường phía sau lại biến thành trơn tru rồi".

Yến Phi nói: "Ngươi muốn lấy lòng ta thì lập tức tránh đường để ta qua".

An Thế Thanh vội vàng bò dậy, Yến Phi tránh quá một bên để lão dịch ra bên ngoài động khẩu.

Yến Phi bước tới tận đáy thạch huyệt, hai tay bắt đầu thăm dò. Lần thứ nhất An Thế Thanh đụng vào vách đá chàng vẫn chưa phát giác, đến lần thứ hai lão đập vào vách chàng đã nghe thấy tiếng vọng lại, hiển nhiên là phía sau vách động là khoảng trống.

"Tìm thấy rồi".

An Thế Thanh vui mừng chồm tới, cứ tựa như giữa lão và chàng chưa hề có phát sinh gì, hỏi: "Ở đây à?".

Yến Phi hưu thủ áp vào vách động, cười nói: "Cái này gọi là trời không tuyệt đường người, nhìn xem".

Đoạn dụng lực, nhằm vách động mà đẩy, vách động lõm vào chừng nửa thước, phát ra một tiếng "rắc".

An Thế Thanh cười hềnh hệch nói: "Lão Giang thỏ đế này thật không ngờ lại thiết kế bí đạo ở đây, chẳng trách lại có thể thoát khỏi độc thủ của Ni yêu phụ".

Yến Phi biết tử bích đã biến thành hoạt môn, vận lực đẩy mạnh một cái, vách đá rộng mở, bên trong tối đen với mục lực của hai người cũng không trông thấy gì cả.

An Thế Thanh từ trong áo lấy ra hỏa tập, đoạn nói : "Nhìn ta xem", rồi nhóm lửa lên.

Trong động bừng sáng.

Xuất hiện trước mắt là một con đường tạo bởi nhiều bậc đá kéo xuống phía dưới và mất hút trong bóng tối.

An Thế Thanh than rằng: "Thật khiến người khác khó mà tin được, chỉ có tận mắt chứng kiến mới rõ sự thật thôi".

Yến Phi lãnh đạm nói: "Bí đạo này không thể quá dài, nếu thông thẳng đến tận chân núi thì vài trăm năm làm chưa chắc đã xong.".

An Thế Thanh nhìn về phía chàng, thấp giọng hỏi: "Chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không?".

Yến Phi cười ha hả: "Chúng ta không phải là bằng hữu thì là gì chứ?".

Đoạn nhằm bậc đá bước xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.