Lưu Dụ leo lên ngồi trên đống hòm chất cao, nhìn Kỷ Thiên Thiên sai khiến bọn Bàng Nghĩa loay hoay vòng vòng, bận bịu giăng trướng cho hai chủ tỳ nàng, Kỷ Thiên Thiên lâu lâu lại kéo Bàng Nghĩa đến vị trí Đệ Nhất lâu chỉ chỉ nói nói, không cần nói cũng biết là có đề nghị mới gì đó.
Kỷ Thiên Thiên quả là một nữ tử khả ái khó lòng cự tuyệt, Lưu Dụ tự mình đâu có làm được, Yến Phi đâu có làm được, Cao Ngạn càng khỏi cần phải nói tới.
Lưu Dụ chợt giật mình, sực phát giác đôi mắt của mình nãy giờ không rời khỏi Kỷ Thiên Thiên, bất giác đã dùng hết tâm thần không bỏ qua bất kỳ một biểu tình một động tác nào của nàng, chỉ nhìn nàng thôi đã là một hưởng thụ tối cao, gã chưa từng thử chăm chú nhìn người khác phái như vậy. Giờ phút này gã không biết được đất trời không có nàng sẽ biến thành ra sao, nhưng khẳng định sẽ làm cho mọi người mất đi rất nhiều sinh thú.
Kỷ Thiên Thiên nói xong, lại quay về bố trí màn trướng, nhìn nàng bộ dạng hứng chí bừng bừng cười yêu kiều là biết nàng không những không một chút lo lắng tới Hán bang hay Hồ bang, mà còn hưởng thụ mỗi một giờ một phút trong Biên Hoang Tập này phi thường.
Người tụ tập dòm ngó tuy đã tản đi, nhưng không ngừng có người lòng vòng xung quanh, rõ ràng là đến nhìn Kỷ Thiên Thiên, may là ai ai cũng biết quy củ đừng hẻo lánh đụng chạm chuyện người ta của Biên Hoang Tập, chỉ dám đứng cách xa mà liếc nhìn.
Bàng Nghĩa đến bên cạnh gã ngồi xuống, thở phào thỏa mãn, nhắm mắt lại. Lưu Dụ nhịn không được hỏi: "Thiên Thiên có ý tưởng cổ quái gì vậy?".
Bàng Nghĩa mơ màng đáp: "Nàng muốn một cái bàn riêng, muốn đặt bên cạnh cái bàn riêng của Yến Phi, vì nàng thích hàng ngày thưởng thức sinh hoạt nhiệt náo của Đông môn đại nhai với tâm tình thoải mái dưới sự bảo hộ của Biên Hoang đệ nhất cao thủ".
Lưu Dụ than: "Nói ra có lẽ không có ai tin, nhưng tương lai thống trị Biên Hoang Tập sẽ là Thiên Thiên mà không phải là bất kỳ ai khác. Trừ phi có người đem trăm vạn đại quân xuống Nam như Phù Kiên, bằng không sẽ không có ai có thể bằng vào võ lực mà chinh phục Biên Hoang Tập; lại không có mấy ai có lực lượng làm được. Cho nên ta có dự cảm Thiên Thiên bằng vào sự mỹ lệ, cá tính và lan tâm huệ chất của nàng có lẽ có thể hoàn thành bá nghiệp mà không tốn một giọt máu".
Bàng Nghĩa giương mắt, gật đầu: "Ta chưa từng thấy Hồ tặc đối với nữ nhân thái độ phục tùng cung thuận, khách khí lễ độ như vậy. Mỵ lực của Thiên Thiên quả là kinh hồn, người nào độc ác với nàng được thì khẳng định không phải là người, nam hay nữ cũng vậy".
Lưu Dụ hỏi: "Hồi nãy ngươi có sợ không?".
Bàng Nghĩa than: "Nói không sợ thì là gạt ngươi. Bất quá khi Thiên Thiên bắt đầu nói chuyện, ta toàn thần chăm chú nhìn mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn nhó của nàng, cả cha mình là ai cũng đã quên luôn, còn biết sợ gì nữa".
Lưu Dụ cười: "Lão ca động tâm rồi sao?".
Bàng Nghĩa đáp: "Đối diện với giai nhân như vậy, ai có thể không động tâm? Nếu nghe được nàng đàn ca chắc lại càng khủng khiếp hơn nữa. Bất quá ta tự biết mình không có phận mà trông mong. Trên sự thật Thiên Thiên có một thứ khí chất cao quý làm cho người ta không dám bẻ bắt, chỉ đứng đằng xa mà nhìn, khiến người ta không dám sinh ra vọng niệm, làm vậy cứ như là nham nhở khinh lờn".
Lưu Dụ nói: "Tiểu Thi cũng không tệ!".
Khuôn mặt hoang đàng phá trời của Bàng Nghĩa ửng đỏ, nhíu mày: "Ngươi đang nói bậy gì đó?".
Lưu Dụ cười hì hì: "Không có gì! Chỉ là thấy lão ca ngươi đặc biệt lo cho Tiểu Thi, thuận miệng nói vậy thôi! Khà khà!".
Bàng Nghĩa cười khổ: "Nói gì cũng không được, nếu ngươi phao đồn rùm beng, ta sẽ liều mạng với ngươi".
Tiếp đó lại nói: "Ngày mai nếu Chúc lão đại chịu ngoan ngoãn trả gỗ, ta trước tiên phải đóng một cái bàn một cái ghế, để nàng có thể ngồi xem công trình trùng kiến Đệ Nhất lâu".
Lưu Dụ định nói gì đó, Kỷ Thiên Thiên gót sen dịu dàng đi tới chỗ bọn họ, đất trời liền như chuyển biến, không gian hoang phế biến thành tiên giới nhân gian tươi đẹp tràn trề sinh thú và sắc thái.
Kỷ Thiên Thiên tươi tắn thơm tho dừng chân trước mặt hai người, chỉ Lưu Dụ chu miệng: "Anh lại làm biếng trốn tránh rồi".
Lưu Dụ tự đáy lòng trào dâng một cảm giác điềm mật chính mình cũng không hiểu rõ, hít lấy hương thơm thanh xuân nhựa sống của nàng, giang tay: "Ta lười gì chứ, có gì có thể làm nè?".
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ: "Chuyện có thể làm nhiều lắm! Bàng lão bản nói cho tôi và Tiểu Thi bốn cái trướng, hai cái dùng để ngủ và nghỉ ngơi, một cái dùng để tắm rửa, một cái dùng để đón khách...".
Bàng Nghĩa đề tỉnh: "Và đàn hát".
Lưu Dụ lập tức sáng mắt.
Kỷ Thiên Thiên háy Bàng Nghĩa một cái, làm cho họ Bàng hồn phi phách tán, ào ào nói như ra lệnh: "Đồ đạc cần trưng bày còn rất nhiều! May là Biên Hoang Tập có chợ đêm, Thiên Thiên cần một cái bồn tắm lớn, một cái gáo nước lớn, còn có...". Tiếp đó xổ ra một tràng đồ nhu yếu phẩm thường ngày, không thiếu thứ nào.
Hai người lắng nghe đến mức á khẩu không nói gì, bốn cái lều làm sao mà để nhiều đồ như vậy.
Lưu Dụ cười khổ: "Ta làm sao có thể phân thân chứ? Bảo vệ nàng là trọng nhiệm mà Yến lão đại đã ra lệnh".
Kỷ Thiên Thiên lộ nụ cười ngọt ngào giảo hoạt, dịu giọng: "Người ta và Tiểu Thi theo các người đi không được sao?".
Lưu Dụ và Bàng Nghĩa vụt tỉnh ngộ, Kỷ Thiên Thiên nói lòng vòng là muốn đi dạo chợ đêm, không cam tịch mịch.
Tiếng vó la và tiếng bánh xe lăn lộc cộc truyền vào tai, ba người lần theo tiếng động nhìn qua, ba cỗ xe la từ Đông môn đại nhai quẹo tới, lò dò trên con hẻm đã hư phế đến mức hẻm không ra hẻm của Đệ Nhất lâu.
Lưu Dụ ngây người, ba cỗ xe la rõ ràng là đi về phía bọn họ, bất quá người đánh xe chỉ là Hoang dân tầm thường, không giống sát thủ thích khách của Hán bang, nếu dùng xe la để vận tải các chiến sĩ Hán bang thì đâu có cần rườm rà như vầy, thật là hoang đường.
Bàng Nghĩa cũng sững sờ, quát lớn: "Các ngươi đến làm gì?".
Tiểu Thi và bọn Trịnh Hùng buông tay ngừng làm, hiếu kỳ chạy qua xem nhiệt náo.
Tiểu tử trẻ đánh cỗ xe đầu đáp: "Có một đại gia tuấn tú tự xưng là Biên Hoang công tử mua sắm đống đồ dùng hàng ngày này... Ối! Bà mẹ ta, thì ra Thiên Thiên tiểu thư thật đã đến Biên Hoang Tập, y không phải nói láo".
Lưu Dụ bần thần: "Đống đồ này lẽ nào là Biên Hoang công tử con mẹ gì đó chỉ định muốn tặng cho Thiên Thiên?".
Tiểu tử trẻ mắt không chớp đăm đăm nhìn Kỷ Thiên Thiên, rõ ràng cả cha mẹ cũng đã quên mất từ lâu, làm sao mà biết hồi đáp câu hỏi của Lưu Dụ.
Ba cỗ xe la từ từ dừng lại bên cạnh ba người, Bàng Nghĩa quát: "Huynh đệ mở cửa ra xem thật ra là xe đầy thích khách hay là đầy lễ vật".
Kỷ Thiên Thiên cười "hắc" một cái: "Bàng lão bản tâm tình thật là vui, nói thú vị quá. Thiên Thiên càng lúc càng thích Biên Hoang Tập! Mỗi một giây phút đều có biến hóa, thật là vui thú. Giống như bây giờ bỗng lại xuất hiện một đại gia tuấn tú gọi là Biên Hoang công tử, còn tặng ba xe lễ vật trước mắt nữa".
Tiểu tử đánh xe nghe thanh âm ngọt ngào của nàng, là thấy nàng nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa nở rộ, càng ngây ngốc không có cách nào lên tiếng.
Bọn Trịnh Hùng đã mau mắn ùa lên, lanh lẹ tháo gỡ mui vải đậy hàng hóa, tiếp đó nhất tề kêu lên, như đang xem màn kịch tân kỳ, tựa hồ nguy hiểm đã rời xa quá xa bọn họ.
Kỷ Thiên Thiên có thể chinh phục Biên Hoang Tập hay không, còn quá sớm để nói, bất quá tất cả những người từng gặp qua nàng, không có ai không tránh khỏi bị nhan sắc phong độ tuyệt thế của nàng hớp hồn. Bằng hữu cũng vậy! Địch nhân cũng vậy!
Kỷ Thiên Thiên nhón gót chân, mong nhìn cho rõ, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười yêu kiều ngây thơ than: "Vị này xứng đáng là nam tử hán hiểu biết chuyện lo lắng cho nữ nhân nhất thiên hạ".
Ba cỗ xe đầy các thứ đồ dùng cho phái nữ, từ bàn trang điểm, gương đồng, bồn tắm bồn rửa mặt cho đến lược, cái gì cũng có, không thiếu thứ gì.
Lưu Dụ và Bàng Nghĩa hai đại nam nhân đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Biên Hoang công tử khẳng định là rành rọt tất cả mọi chi tiết về sinh hoạt của phái nữ như chỉ bàn tay, chu đáo cẩn thận tinh vi đến mức làm cho người ta sinh nghi, thế gian thật sự có nhân vật biết rành phái nữ như vậy sao?
Tiểu Thi cũng tròn mắt há mồm, le lưỡi: "Đống đồ này đủ để bọn ta dùng một hai năm! Thật là tốt! Toàn là hàng thượng đẳng phương Bắc mà ở phương Nam mua không được".
Kỷ Thiên Thiên vui mừng nhìn Lưu, Bàng hai người, giọng điệu có vẻ thỉnh cầu hỏi: "Đây là lễ vật có tâm tư nhất mà Thiên Thiên từng thấy qua, Thiên Thiên nếu không nhận, thật là bất cận nhân tình. Thiên Thiên có thể nhận lễ không?".
Bàng Nghĩa cũng bắt đầu cảm thấy Kỷ Thiên Thiên có tính cách đa tình cuồng dã, cười khổ: "Phần hậu lễ như vậy, kể cả tiểu tử Yến Phi, bất cứ người nào trong số bọn ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, có nghĩ ra cũng khó lòng lo cho xong cho đủ. Nhưng Thiên
Thiên có nghĩ tới đại lễ trước mắt là Biên Hoang công tử con mẹ gì đó muốn tỏ lòng yêu thương đối với tiểu thư, Thiên Thiên sau khi tiếp nhận, không sợ y quấy rầy mới được". Kỷ Thiên Thiên chu miệng cười tươi, dịu giọng: "Không gặp y một lần, Thiên Thiên cũng không cam tâm".
Lưu Dụ biết cho dù Yến Phi ở đây cũng khó cải biến được quyết định của Kỷ Thiên Thiên, mỉm cười: "Biên Hoang Tập là nơi thiên hạ cao thủ tụ tập, chỗ cao thủ trao chiêu, hiện tại Biên Hoang công tử đã phát chiêu với Thiên Thiên, Thiên Thiên mỹ nhân của bọn ta làm sao có thể không tiếp chiêu hoàn chiêu cho được, làm mất đi uy danh Đệ Nhất lâu của bọn ta".
Kỷ Thiên Thiên vỗ tay: "Lưu lão đại thật là anh hùng xuất chúng. Được! Xin các vị giúp đem hàng hóa xuống, sau đó rồi hãy tính tới để ở đâu". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đầu đường Dạ Oa Tử, nhiệt náo hỗn loạn, đâu đâu cũng có tửu quỷ chân tay loạng choạng quờ quạng, có kẻ ngồi thừ thần trí lù đù lẩm bẩm thì thầm, có kẻ nằm gục trên đường, không ai thèm để ý tới. Đám đông tụ tập cuồng hoang, kêu la huyên náo vang trời, phóng túng tận lực, buông bỏ hết mọi lo lắng, tận tình mà hưởng lạc thiêu đốt sinh mệnh.
Cao Ngạn mình biết chuyện mình, tránh theo đường Đông môn đại nhai đi vào Dạ Oa Tử, vì đoạn đường Đông môn đại nhai của Dạ Oa Tử có hai tòa thanh lâu nổi danh Biên Hoang Lâu và Hoang Nguyệt Lâu đối diện nhau giống như Tần Hoài Lâu và Hoài Nguyệt Lâu đối diện hai bên bờ sông ở Kiến Khang, chỉ bất quá Tần Hoài hà đã biến thành Đông môn đại nhai, tên của chúng cũng là bắt chước hai tòa thanh lâu trứ danh trên Tần Hoài hà.
Chỉ khổ là Cao Ngạn lại đi ngang thanh lâu Tận Hoan Trường Các của gái Hồ khu đông nam quảng trường gác chuông của Dạ Oa Tử, hắn vẫn khó tránh khỏi kiếp nạn bị các cô nương Hồ tộc đứng ngoài Các kéo khách, hại cả Yến Phi như con cá mắc câu, không dễ gì thoát thân khỏi trận địa son phấn đó.
Yến Phi có cảm giác như vừa sống sót khỏi tai kiếp, hãi hùng thốt: "Mấy chị em của thanh lâu không phải ngoan ngoãn ở trong lâu đợi khách đến thăm sao? Sao lại ra ngoài đường trì kéo khách vào trong vậy".
Cao Ngạn vẫn đang bối rối, vì chị em thanh lâu như quỷ đói không có ai là không quen mặt Cao gia, chứng tỏ hắn là khách quen của thanh lâu; đương nhiên không ai lý gì tới hắn có phải đã rửa lòng đổi mặt. Hắn cười khổ nói: "Cạnh tranh mà! Thêm một khách thì thêm một món tiền da thịt, cho nên ta vẫn thích kiểu lịch lịch sự sự của Tần Hoài hà hơn, hữu tình thú vị hơn nhiều. Ở Tần Hoài hà có thể nghe đàn hát chơi tửu lệnh, thậm chí còn nói chuyện chơi một phen, chị em ở đây kéo ngươi vô phòng là lập tức tung đao vung thương, lại muốn đi xuống tiếp khách. Ài! Đâu cần nhìn môn bài, trên sự thật đâu có khác biệt gì với nhà thổ".
Yến Phi thầm nghĩ Thiên Thiên muốn cải cách chỗ này, thật là nói thì dễ làm sao, một khi hình thành thói quen, mọi người sẽ coi đó là lẽ thường, khó mà tiếp nhận cái khác.
Nhiều nhất trong Dạ Oa Tử không phải là thanh lâu mà là quán rượu, phòng trà và tiệm ăn. May là toàn bộ chỉ cho phép kinh doanh về đêm, nếu không tất giành hết mối của Đệ Nhất lâu làm ăn ban ngày. Dạ Oa Tử là tiên giới của người chơi đêm, bất luận là thanh lâu đổ trường, quán rượu tiệm ăn, mỗi một kiến trúc đều treo cao đèn màu, tạo không khí say sưa mộng tưởng đặc thù cho Dạ Oa Tử.
"Ầm"!
Cao Ngạn ngước đầu nhìn bầu trời bên trên quảng trường chỗ gác chuông khu trung tâm của Dạ Oa Tử, một cụm pháo bông xán lạn nổ rộ giữa bầu trời đêm, hưng phấn thốt: "Chỗ quảng trường không biết lại có trò gì mới, thấy lão ca ngươi lần đầu ghé vào, để con ngựa già quen đường ta đây dẫn ngươi đi học hỏi".
Yến Phi đang hiếu kỳ nhìn tòa kiến trúc có vẻ như miếu đường gần tiệm bán pháo, bên trong cửa hơi khói nghi ngút, có không khí đền đài tôn giáo thần bí, hỏi: "Chỗ đó là chỗ nào vậy?".
Cao Ngạn cười: "Ngươi không nhìn thấy tấm biển viết ba chữ 'Tầm Tiên Trai' sao? Ngươi muốn uống Hàn thạch tán hay tiên dược linh đan gì đó thì bên trong có thể cung ứng số nhiều. Đan đường kiểu đó trong Dạ Oa Tử có ba chỗ, ta cũng từng vào thử một lần, mua Tráng dương hoàn và Phi tiên dược".
Yến Phi nghe không biết là buồn bực hay buồn cười, không trách gì người hai miền Nam Bắc nghĩ Hoang nhân sa đọa, liền đó cảm thấy thoáng rộng, thì ra đã bước vào quảng trường lầu chuông, tình huống náo nhiệt chen chúc, Yến Phi lãnh đạm với thế sự cũng phải trợn tròn mắt không thể tin được.
Lưu Dụ nhảy khỏi đống hòm ngồi dưới đất, nhìn hai chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên đang cao hứng bày biện la liệt đồ đạc Biên Hoang công tử dâng tặng đầy trong bốn cái trướng dưới sự giúp đỡ của bọn Bàng Nghĩa, cảm nhận được niềm hoan lạc của bọn họ.
Tuy ai ai cũng nói cười huyên thuyên, thỉnh thoảng lại cười phá lên, gã không để tâm đến, chỉ có lúc tiếng cười như tiếng chuông ngân của Kỷ Thiên Thiên vang lên mới giống như có làn gió đưa vào tai gã.
Gã bỗng cảm thấy sự thất lạc đầu óc trong Tập, tất cả như mất đi động lực, không còn mục tiêu gì có thể làm cho gã hưng phấn nữa, chí hướng thống nhất Nam Bắc biến thành xa vời không thiết thực.
Gã biết mỹ nữ trước mắt vĩnh viễn không thể yêu gã, ý tưởng đó làm cho gã sinh ra nỗi thống khổ tự ti tự thương xót.
Nàng có lẽ sẽ yêu Yến Phi, hay có lẽ vẫn khó quên tình xưa, thậm chí có lẽ bị Mộ Dung Chiến thô bạo kia hấp dẫn, cả bị con người tự xưng là Biên Hoang công tử đả động phương tâm, lại tuyệt không thể luyến ái gì Lưu Dụ gã.
Kỷ Thiên Thiên có thể coi gã là hảo huynh đệ, hảo bằng hữu, và là đồng bạn kề vai tác chiến, nhưng lại không thể sinh ra tình cảm nam nữ đối với gã. Chỉ thấy nàng muốn tâm sự thì luôn tìm Yến Phi là biết mình không phải là nhân vật lý tưởng và tri kỷ trong lòng nàng.
Ý tưởng này làm cho gã cảm thấy buồn bã, tịch mịch.
Sau khi gia nhập Bắc Phủ binh, tuy lâu lâu có đến thanh lâu tìm vui, thuần túy chỉ là theo đuổi sắc dục, nhưng một mua một bán sòng phẳng rõ ràng, xong thì gã không những quên đi danh tánh của đối phương, cả diện mạo cũng biến thành mơ hồ không rõ. Gã chưa từng động tình với bất cứ một nữ tử nào, nhưng gã đang giờ phút này lại biết rõ mình đã động lòng đối với mỹ nữ trước mắt.
Tự mình biết mình, gã tuy ở Biên Hoang Tập, lại không gắn bó phụ thuộc vào nơi này, cứ như trước đây mỗi lần tiến vào Biên Hoang Tập chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ sứ mệnh được phái đi. Gã có thể hưởng thụ phương thức sinh hoạt độc đáo đặc thù tràn đầy kích thích và sinh khí của Biên Hoang Tập, nhưng gã vẫn là khách qua đường, cuối cùng có một ngày phải rời khỏi. Không giống như bọn Yến Phi, Bàng Nghĩa, Cao Ngạn, Biên Hoang Tập là nhà của họ, thậm chí là chỗ duy nhất có thể quay về.
Kỷ Thiên Thiên đang lúc thiên hạ chia cắt loạn lạc tìm không ra một chỗ nào hấp dẫn hơn nữa, nàng sẽ lưu lại đây, bừng cháy ánh sáng và nhiệt tình của sinh mệnh mỹ lệ của nàng.
Lưu Dụ gã lại là quân nhân, vì mình có trách nhiệm với sự an nguy tồn vong của phương Nam, tất cả những cái khác cần phải đặt vào địa vị thứ yếu.
Tình cảm nam nữ dây dưa gánh nặng, trước đây gã chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng giờ này phút này gã sâu xa cảm nhận được bỏ qua Kỷ Thiên Thiên sẽ là sự mất mát lớn khó lòng bù đắp trong cuộc sống.
Vấn đề lớn hơn là cho dù gã chịu buông bỏ tất cả, lực bất tòng tâm hết sức theo đuổi Kỷ Thiên Thiên, sẽ trở thành kẻ có tội phá hoại vô địch tổ hợp của bọn họ, phá hư chính sự hành thích Trúc Pháp Khánh, phụ lòng kỳ vọng của Tạ Huyền đối với gã. Nếu Tạ gia vì vậy mà bị tổn thương, cục diện sẽ hư hoại khó lấp bồi. Với tính cách thực tế của gã, tuyệt không chịu để sự tình phát triển theo phương hướng như vậy.
Hương thơm thổi sang.
Lưu Dụ bất lực nhìn Kỷ Thiên Thiên như con bướm đầy màu sắc bay đến, trong lòng không biết là tư vị gì.
Kỷ Thiên Thiên hoan hỉ thốt: "Khách trướng đã bố trí xong! Mời Lưu lão đại tham quan xem xét. Ôi! Lưu lão đại có tâm sự gì vậy?".
Lưu Dụ biết mỹ nữ ngọc ngà đã nhìn ra tâm tình mông lung qua thần sắc của gã, miễn cưỡng hé cười, đè nén nỗi sầu tư, mâu thuẫn và bẫy lưới rối ren, đứng dậy cười nói: "Có gì khác ngoài việc nghĩ coi làm sao ứng phó sóng gió ong bướm tranh giành Thiên Thiên".
Kỷ Thiên Thiên háy gã một cái duyên dáng: "Nói xạo! Anh không phải đang nghĩ mấy chuyện đó. Anh chi bằng động não xem xem đêm nay có trò chơi gì trợ hứng không. Thiên Thiên đêm nay không muốn ngủ! Ngày mai mới ngủ một giấc".
Lưu Dụ nhìn dáng dấp đa tình hấp dẫn đầy sinh khí của nàng, khóe miệng đủ ngàn vạn kiểu cách tươi đẹp yêu kiều, càng cảm thấy đau xót lạc lõng, thầm nghĩ chỉ mới vài ngày mà mình đã khốn khổ như vầy, những ngày tới sẽ ra làm sao đây.
Bỗng phát giác tay áo bị nàng kéo cứng rịt, không kềm được mình đi theo tới khách trướng.
Lưu Dụ vụt nghiến răng, chỉnh đốn tinh thần, lòng nghĩ nếu mình cả cửa ải tư tình nam nữ này mà không qua được, làm sao có thể làm một Tổ Địch thành công.
Thình lình tiếng vó ngựa rền vang, Lưu Dụ theo tiếng động nhìn qua, bảy tám thớt ngựa từ Đông môn đại nhai quẹo vào khoảnh đất trống của Đệ Nhất lâu, vó ngựa đá tung tro xám bốc quyện mù trời, thanh thế hung dũng phi lướt tới chỗ bọn họ.
Lưu Dụ thấy vậy liền quát: "Thiên Thiên và Tiểu Thi vào trướng trước đi".
Kỷ Thiên Thiên biết gã sợ Tiểu Thi hoảng, liền kéo Tiểu Thi vào trong trướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]