Type: Hasuko
“Tôi không giết người!” Tại phòng thăm gặp ở trại tạm giam, Lâm Phi mặc bộ đồ tù nhân vừa nhìn thấy tôi và Lão La liền nói.
Lúc này đây, cô ta đã mất đi sự vênh váo, thay vào đó là nỗi khao khát vô hạn đối với sự tự do.
“Sao câu đầu tiên của mỗi người đương sự nói với chúng ta đều là câu nói này nhỉ?” Lão La nhìn tôi, lắc đầu vẻ bất lực.
Tôi chẳng buồn để tâm đến cậu ấy, vụ án này tôi đã quyết định không tham dự quá sâu, để một mình Lão La tự đi mà xử lí. Còn về thắng thua tôi cũng không để tâm, chỉ cần thực hiện xong bản hợp đồng này là được rồi, người ủy thác mặc dù yêu cầu biện hộ trắng án, nhưng kết quả thì lại không trong phạm vi của hợp đồng.
Lão La thấy tôi không nói gì, hắng giọng, tỏ ra nghiêm nghị nói: “Cô có giết người hay không thì chỉ có mình cô là rõ thôi, nhưng nếu như cô muốn được trả lại tự do, thì bắt buộc phải thật thà trả lời những câu hỏi của chúng tôi.”
“Các anh hỏi đi.” Lâm Phi nói vẻ thê lương.
“Tối hôm đó rốtt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lão La hỏi.
“Tôi đều đã nói với cảnh sát rồi, nhưng họ không tin tôi.” Lâm Phi nhìn Lão La với vẻ cầu xin, “Các anh hãy tin tôi đi, tôi thật sự không giết người!”
Nói rồi, trong mắt Lâm Phi chợt lấp lánh giọt nước mắt. Tiếp đến, cô ta ấp a ấp úng kể lại sự việc xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ho-trang-an/2724150/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.