“Anh ơi.” Lôi Ninh ôm cổ Lôi Tư Chiêu, “Em đói rồi.”
Lôi Tư Chiêu không buồn nhìn lên, nói: “Bảo chị dâu bóc trứng cho mà ăn.”
“Dâu cái đầu anh!” Lê Đại Phi cũng không ngẩng đầu, vừa lướt phím nhắn tin vừa lấy chân đạp, bất cẩn đạp phải bên dưới chỗ ngồi, không biết trúng cái gì mà kêu “rầm” một tiếng.
“Không ăn trứng gà.” Lôi Ninh tiếp tục nhõng nhẽo, “Mua sữa chua.”
“Trên tàu hỏa không bán.” Lôi Tư Chiêu đẩy ra Lôi Ninh, “Chỉ có trứng gà.”
“Trứng gà không ngon.” Lôi Ninh ghét trứng luộc, chẳng có vị gì cả.
“Sao lại không ngon?” Gửi tin nhắn xong Lê Đại Phi trừng mắt, “Ông đã chọn máy luộc trứng loại xịn nhất đấy!”
Lôi Ninh lắc đầu, cọ tới cọ lui trong lòng Lôi Tư Chiêu kêu đói.
“Em có thạch mà.” Lôi Tư Chiêu đành chịu, “Nãy lên xe thấy em đang ăn, cho Lôi Ninh mấy cái được không.”
“Ăn hết rồi.” Lê Đại Phi vô sỉ đáp, “Lúc hỏi em có ăn không em có nói gì đâu.”
Lôi Ninh càng khóc to hơn.
Lôi Tư Chiêu thấy cảnh một nhà kéo nhau đi chơi rất đầm ấm, nhưng cả hai đều khiến Lôi Tư Chiêu phải bận tâm, nhiều chuyện cần chú ý khiến anh chỉ muốn thở dài.
Nhét Lôi Ninh vào lòng Lê Đại Phi, Lôi Tư Chiêu đi mở va-li.
“Tối qua Ninh Ninh có cất sô-la-vào va-li không?”
Lôi Ninh chớp chớp mắt: “Em không biết.”
“Sô-cô-la cái nỗi gì, anh bóc trứng cho.” Lê Đại Phi nghiến răng cười ôm chặt lấy Lôi Ninh, một tay bóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-hinh-ky/3586795/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.