Trời sắp sáng.
Bách Tử Nhân định nhân lúc y tá chưa kiểm tra phòng đến tòa ngoại khoa một lát, vì thế anh lay cái đống chăn đang cuộn thành một cục dậy: “Bảo Đậu ơi? Trời sáng rồi.”
Bảo Đậu không động đậy.
Bách Tử Nhân ngưng cười, định vén chăn lên thì ăn phải một cước không nặng không nhẹ.
Bách Tử Nhân: “Ui da.”
Bảo Đậu vội vàng hé một góc chăn, thấy vẻ mặt Bách Tử Nhân vẫn bình thường thì nhận ra mình bị lừa, vì thế lại bọc mình lại.
Bách Tử Nhân thôi không trêu cậu nữa, nằm lên trên vò vò đống chăn, không kéo được chăn xuống nên đành xuống giường đi trước.
Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên, Bảo Đậu mới thò đầu ra, gương mặt đỏ rực.
Chùi ui chùi ui.
Bảo Đậu bứt rứt cuộn chăn theo trở mình, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Hình như Bách Tử Nhân… trở nên háo sắc hơn rồi.
Vừa nhớ lại chuyện tối qua là Bảo Đậu lại ngượng chín người.
Cậu bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc có nên nhân lúc Bách Tử Nhân không ở đây mà chuồn trước rồi tính không.
… Rõ ràng người giở trò lưu manh là Bách Tử Nhân, tại sao người xấu hổ lại là mình?
Bảo Đậu càng nghĩ càng tức, huơ hai nắm đấm trong không khí.
Nếu Bách Tử Nhân mà không ốm thì cậu nhất định sẽ dùng sức…
Dùng sức làm gì?
Mặt Bảo Đậu lại đỏ lên.
Nhưng mà trên thế giới này hóa ra còn có chuyện thân mật đến nhường ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-hinh-ky/3586791/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.