Bảo Đậu giũ đuôi chạy vào phòng, lộn nhào trên không một vòng trong lúc phi về phía giường, biến thành A Quả chui vào trong chăn.
Gần như cùng lúc ấy, một tiếng “póc” nho nhỏ vang lên, “A Quả” vốn đang cuộn tròn trong chăn không thấy đâu nữa.
A Quả cuống cuồng bế con mèo trắng phì nhiêu ra khỏi chăn, đôi mắt hổ phách của nó tràn ngập phẫn nộ, Bảo Đậu vừa buông tay, mèo trắng lập tức nhảy xuống giường, chạy thục mạng qua ô cửa sổ.
Bách Tử Nhân: “?”
Hình như anh nghe trong nhà có tiếng động.
Anh đang tính đợi thang máy để xuống xem Bảo Đậu thế nào, nhưng chắc là không được rồi, anh suýt quên trong nhà vẫn còn một đứa trẻ đang ốm.
Bảo Đậu bó cả người lại với chăn, lắng nghe tiếng Bách Tử Nhân vào nhà, đóng cửa, rồi bước vào phòng.
Bảo Đậu lại rúc vào sâu hơn.
Bách Tử Nhân vỗ vỗ cái chăn: “A Quả, dậy ăn cơm.”
Bảo Đậu nín thinh, giả bộ vẫn đang ngủ, nhịp tim đập như trống dồn.
Bảo Đậu cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kỳ phi thường.
Trước khi đến đây, ngày nào Bảo Đậu cũng ăn ngủ đúng giờ, ngày nào cũng chăm chỉ học hành chăm chỉ làm việc, chưa từng nói dối ai.
Thế nhưng hiện tại, cậu không chỉ một thân một mình chạy tới thành phố xa xôi mà còn nói dối hết lần này đến lần khác.
Nói dối là việc không thể chấp nhận được, bắt đầu cái tờ rơi quảng cáo, số lần Bảo Đậu nói dối Bách Tử Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-hinh-ky/3586760/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.