Buổi sáng đầu đông mang theo một vẻ buồn ảm đạm, Bạch Uyển Đình bước ra từ căn biệt thự rộng lớn, dáng vẻ mệt mỏi lê từng bước chân nặng nề như thể mang trên chân một tảng đá lớn. Phải mất một lúc lâu sau cô mới mở được khóa cổng, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ nhợt nhạt và vết thâm quầng trên đôi mắt đã sớm đỏ hoen.
Bạch Uyển Đình cắn chặt đôi môi, hít sâu một hơi như muốn lấy thêm can đảm, bàn tay cô siết chặt lấy hai quai của chiếc ba lô trên vai, vừa bước đi vỏn vẹn được ba bước, những tiếng xì xào xung quanh liền cất lên, từng câu từng chữ như xát muối vào con tim yếu ớt của Bạch Uyển Đình.
“Là nó kìa! Vẫn dám vác mặt ra đường ấy chứ, tài thật!” Giọng nói chan chát của một người đàn bà vừa đi ngang qua cô vang lên không một chút kiêng nể.
Câu nói ấy làm toàn bộ ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn lên dáng vẻ co ro của Bạch Uyển Đình, sâu trong bên trong đôi mắt đã sớm long lanh, chỉ cần một cái chớp mắt thì hai giọt nước mắt sẽ lập tức rơi xuống đôi má ửng hồng. Nhưng dường như dáng vẻ tội nghiệp của cô không có chút nào ảnh hưởng đến lòng thương cảm của những người xung quanh.
Tiếng xì xào ngày một lớn hơn, nó tỉ lệ thuận với tốc độ bước đi của đôi chân Bạch Uyển Đình. Cô cố bước đi thật nhanh như muốn thoát khỏi dòng người đầy sự chỉ trích này. Đột nhiên một bàn tay to lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-em-thanh-ba-xa-tai-ba/2434218/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.