Bạch Uyển Đình không tin được vào mắt mình, Triết Vỹ chẳng phải người thân cận nhất của Hàn Vũ Hi sao, những nguyên tắc đáng sợ kia cô không biết là gì nhưng tỷ lệ đạn ba viên trên năm luồng như vậy là quá nguy hiểm, đừng nói đến cô, dù người có nhân phẩm cao cũng chưa chắc dám thử.
Ngón tay của Triết Vỹ sắp bóp cò, Bạch Uyển Đình hốt hoảng chạy đến, nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng trong tay anh rồi quăng xuống đất tạo nên tiếng “cách” vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Mặc dù Bạch Uyển Đình biết rõ những chuyện này xảy ra là do chính cô, nhưng thái độ điềm tĩnh đó của Hàn Vũ Hi trước mặt nhìn Triết Vỹ tự tìm đường tàn phế thực sự cô không nhịn được nữa. Cô đưa ánh mắt như chứa một ngọn lửa âm thầm cháy nhìn Hàn Vũ Hi rồi cất giọng: “Anh có phải là con người không? Triết Vỹ vì anh bao lâu qua đến cái mạng cũng không cần, để bây giờ anh ở đây bắt anh ta chơi cái trò may rủi này sao?”
Những lời Bạch Uyển Đình thốt ra còn văng vẳng ở đó, dường như nó khiến ánh mắt Hàn Vũ Hi có chút nhíu lại rồi nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt khi nãy, đôi môi khẽ cất tiếng trầm trầm: “Đáng ra người cầm khẩu súng đó là cô mới phải.”
Những lời chết chóc Hàn Vũ Hi vừa nói khiến Bạch Uyển Đình bất giác lạnh người, Triết Vỹ kéo nhẹ tay của Bạch Uyển Đình, rồi nói: “Đây là nguyên tắc của tổ chức, tôi phạm lỗi nên tôi phải chịu, Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-em-thanh-ba-xa-tai-ba/2434198/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.