Trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy gương mặt căng thẳng một cách tột độ của Triết Vỹ, anh dường như không giữ được bình tĩnh như Hàn Vũ Hi ngồi bên cạnh, không đợi lệnh, cũng không thể chờ thêm một phút giây nào nữa, Triết Vỹ đưa tay đội chiếc mũ của áo khoác lên, che mất nửa khuôn mặt, rồi nhanh chóng đứng dậy, một mạch tiến đến chiếc tiến đến chiếc xe tải.
Ngồi bên cạnh Hàn Vũ Hi lập tức ngăn Triết Vỹ lại, nhưng không thành công, Triết Vỹ cứ như một cơn gió lao đi không để cho Hàn Vũ Hi có cơ hội mở lời. Thở dài một tiếng, lúc này trên khuôn mặt lạnh lẽo của Hàn Vũ Hi đã bắt đầu trở nên lo lắng, anh khẽ thầm cất giọng: “Chết tiệt, không xong rồi, rõ ràng là cái bẫy!”
Trong không gian tĩnh lặng, trên tay Triết Vỹ cầm chắc khẩu súng, với tư thế cảnh giác cao độ, anh từ từ men theo chiếc thùng container trước mặt tiến đến chiếc xe tải của Khương Lỗi. Đôi chân Triết Vỹ bước đi một cách cẩn thận, không gian yên tĩnh đến nỗi anh có thể nghe được rõ mồn một tiếng sóng nước đánh vào bờ. Trong đầu Triết Vỹ bây giờ không có gì ngoài việc phải biết được thứ đồ trong thùng của chiếc xe tải trước mặt kia, anh cũng không biết rõ vì nhiệm vụ mà Hàn Vũ Hi đã giao phó hay vì Bạch Uyển Đình mà khiến ý chí của anh trở nên mạnh mẽ đến vậy, can đảm đến vậy.
Thăm dò một lúc vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, Triết Vỹ quyết định tiến đến phía sau xe, đôi chân chậm rãi, đôi tay cầm chắc khẩu súng trong tư thế sẵn sàng. Anh khéo léo nép lưng vào thành của đuôi xe, bọn chúng đang ở phía bên trái, Triết Vỹ hít sâu một hơi rồi xoay người sang trái, đồng thời chĩa súng về phía trước mắt. Khuôn mặt anh bất giác cứng đờ, trước mặt anh không hề có ai cả, lập tức nhận ra điều gì đó nguy hiểm, nhưng không hiểu sao anh vẫn cố chấp bước lại phía thùng xe tải, gấp gáp mở nó ra, lô hàng này của Khương Lỗi không biết là thật hay không, nhưng Triết Vỹ vẫn muốn biết bên trong là gì.
Âm thanh từ tai nghe của Triết Vỹ vang lên giọng nói quen thuộc của Hàn Vũ Hi: “Cậu muốn chết sao? Mau rút về.”
Mặc dù nghe rõ từng câu từng chữ nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy, ánh mắt Triết Vỹ trở nên quyết tâm hơn, cố gắng mở cánh cửa thùng xe tải ra. Nhưng chưa đến ba giây sau, người của Khương Lỗi trên dưới mười người, lần lượt kéo đến bao vây xung quanh chỗ Triết Vỹ, khuôn mặt dường như không bất ngờ lắm về tình hình này, có lẽ nó là do anh chọn.
Khương Lỗi nở trên môi nụ cười đắc ý, chốc lát lại cắn môi như một thói quen, hắn lớn giọng: “Tưởng thế nào, ai gà, ai thóc còn chưa biết được.” Nói xong hắn phá lên cười thỏa mãn.
Giữa tình thế như vậy, cũng không phải là lần đầu Triết Vỹ gặp phải, nhưng từ khi Hàn Vũ Hi có địa vị trong cái xã hội ngầm này thì đây là lần hiếm hoi anh gặp lại tình huống này. Qua câu nói của Khương Lỗi, Triết Vỹ cũng ngầm đoán được hàng bên trong thùng xe tải kia chỉ là giả, với con người cáo già như hắn ta hoàn toàn đáng để dè chừng.
Với vẻ mặt bình thản, Triết Vỹ khẽ cất giọng: “Thật ra gà hay thóc đều không quan trọng, quan trọng là cáo thích ăn gì.”
Không vòng vo nữa, Khương Lỗi liền vào vấn đề chính: “Mày là người của ai?”
Chú trọng quan sát tình hình, Triết Vỹ nhìn những khẩu súng trên tay của những tên đàn em của Khương Lỗi chỉ là hạng bình thường trên thị trường, so với khẩu của anh thì tốc độ đạn chạm mục tiêu sẽ chậm hơn gần một giây. Lúc này Triết Vỹ mới lên tiếng đáp lại: “Người của ai cũng không xứng để mày biết đến.”
Khương Lỗi lập tức đỏ mặt giận dữ: “Cái mạng của mày bây giờ không biết giữ được không, đừng có mạnh miệng.”
Trong tai nghe, Hàn Vũ Hi khẽ cất giọng: “Chạy thẳng về hướng tây góc bốn mươi lăm độ, góc nấp là chiếc container nhỏ, rồi tiếp tục chạy về hướng bờ cảng hướng chín mươi độ, nhảy xuống nước đang có người đợi sẵn.”
Triết Vỹ hoàn toàn nắm được những gì Hàn Vũ Hi vừa nói qua bộ đàm, anh giả vờ nhìn Khương Lỗi đang tức giận, rồi nhếch mép cười: “Sau này tao sẽ còn gặp lại mày dài dài.”
Vừa dứt câu, trong tai nghe của Triết Vỹ, Hàn Vũ Hi bắt đầu đếm: “Một… hai… ba…”
Chữ “ba” vừa nói ra, một tên đàn em của Khương Lỗi lập tức kêu lên một tiếng rồi nằm xuống dưới vũng máu tươi, hoàn toàn không nghe một chút tiếng súng từ phía nào phát ra. Hàn Vũ Hi ngồi trên thùng container phía đối diện, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười hài lòng với nòng giảm thanh này, và dường như còn hài lòng về cả kỹ thuật bắn tỉa của mình.
Ngay lúc tên đó nằm xuống, Khương Lỗi liền quay sang chĩa súng vào Triết Vỹ, không chần chừ thêm một giây nào mà nổ súng. Tất cả trong tính toán, Triết Vỹ khẽ cúi người rồi chĩa nòng súng vào tên đàn em đứng bên cạnh Khương Lỗi, làm hắn bị dọa né sang một bên. Triết Vỹ động tác nhanh như một chiếc bóng lướt qua anh chạy thẳng về hướng Hàn Vũ Hi đã chỉ, rồi lập tức ngồi xuống nấp sau một thùng container nhỏ, anh đưa súng bắn thẳng vào bình xăng của xe khiến nó nổ tung, ánh lửa bừng lên sáng rực cả vùng trời màu vàng đỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]