Trong căn phòng thoang thoảng đâu đó mùi mặn chát của vị biển cả, Bạch Uyển Đình khẽ bước chân đi đến cửa sổ, từ từ mở nó ra, ánh sáng từ bên ngoài không chút chần chừ mà ập vào căn phòng mang lại một cảm giác ấm áp. Từ góc độ này nhìn ra cửa sổ, có thể dễ dàng thấy được cả biển cả mênh mông xanh mướt, từng đàn hải âu tung cánh bay lượn lờ khiến khung cảnh lúc này giống như một bức tranh thiên nhiên đi thẳng vào lòng người.
Bạch Uyển Đình khẽ quay đầu, Vương Lục đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế gỗ, mắt vẫn không thể rời khỏi khung cảnh xinh đẹp trước mắt, đôi môi xinh đẹp của cô khẽ mỉm cười cất giọng: “Ông Vương sống nước ngoài cũng khá lâu rồi nhỉ? Vị biển quê nhà thế này chắc lâu rồi ông không được ngắm đúng không?”
Câu nói của Bạch Uyển Đình lúc này mới làm cho Vương Lục quay trở về hiện thực, ông khẽ đưa tay chỉnh lại mắt kính, ông đáp: “Muốn gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”
Tính thẳng thắng của Vương Lục rất hợp với Bạch Uyển Đình, cô mỉm cười rồi đi đến lấy một chiếc ghế ngồi cạnh Vương Lục, quay mặt về phía khung cửa sổ khẽ cất giọng: “Không biết ông đây có nghe qua người nào tên là Khương Lỗi không?”
Khuôn mặt của Vương Lục lập tức hiện lên nét căng thẳng, không suy nghĩ thêm, ông vội vàng đáp lời của Bạch Uyển Đình: “Tôi không biết người nào tên là Khương Lỗi cả.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình khẽ chau mày, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-em-thanh-ba-xa-tai-ba/2434105/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.