Thời gian đúng là thứ trôi qua nhanh nhất, thẳng tay lấy đi thanh xuân của những điều đẹp đẽ, nhưng có một thứ nó không thể lấy đi được, đó là quá khứ. Thời gian trôi nhanh, nhưng quá khứ vẫn ở đó, có lẽ câu nói: "Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả." Đó chính là lừa người, kí ức gần một năm qua trong Bạch Uyển Đình vẫn không hề phai nhòa dù chỉ một chút.
Trong căn phòng sang trọng, Bạch Uyển Đình ngồi trước bàn làm việc, cầm trên tay tờ hợp đồng, dõng dạc nhìn đối tác cất giọng: "Lô hàng này phải nói bản thân tôi cũng muốn giữ lại để dùng, còn nếu ông Phương đây muốn trả giá thì tôi không bán nữa."
Vừa dứt câu, Bạch Uyển Đình thẳng tay cầm tờ hợp đồng lên làm động tác xé bỏ. Không ngoài dự đoán, ông Phương lập tức hốt hoảng đứng phắc dậy ngăn cản: "Đừng mà, đừng chị Bạch!"
Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười quay sang ông Phương: "Sao ông Phương?"
Giọng nói gấp gáp: "Được! Tôi đồng ý giá ba trăm ngàn tệ."
Bàn tay uyển chuyển của Bạch Uyển Đình đặt tờ hợp đồng xuống bàn, khẽ vuốt lại không để lại một vết nhăn, cô cất giọng: "Nhưng bây giờ tôi không còn muốn giá đó nữa rồi, năm trăm ngàn."
Nghe tới con số năm trăm ngàn tệ ông Phương cũng há hốc mồm: "Chị Bạch, chị nói sao? Chị thông cảm cho tôi dạo này buôn lô toàn gặp lỗ thôi."
Bạch Uyển Đình khẽ thở dài: "Súng ở Hàn gia như thế nào ông cũng biết. Thôi vậy, hẹn ông Phương nếu có duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-em-thanh-ba-xa-tai-ba/2434066/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.