Trên đường về, Kỷ Tam trông vẫn rất khó chịu.
“Lạnh quá.”
Tôi nhét Kỷ Tam vào túi: “Nghỉ ngơi một chút đi, trước khi ngủ phải uống chút thuốc.”
Kỷ Tam ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, giọng nói khô khốc của nó vang lên: “Sao cô…lại tốt với tôi như vậy”
“Bây giờ tôi chỉ là một con vẹt, tôi không thể cho cô bất cứ điều gì.”
Tôi nhẹ nhàng chạm vào nó: “Bởi vì, con là con trai lớn của mẹ.”
Có lẽ do Kỷ Tam bị ốm, không còn sức lực, nên lần cắn này tôi không đau lắm.
Chiếc lưỡi nhỏ của vẹt có nhiều thịt với hơi ngứa.
Về đến nhà, tôi hòa tan thuốc vào nước ấm, Kỷ Tam uống vài ngụm liền lăn ra ngủ.
Tôi sợ nó lại xảy ra chuyện nên không nghĩ nhiều cứ đặt nó lên bàn cạnh giường.
Cả đêm tôi cứ nghĩ đến cảnh tượng của nó, chốc chốc lại dậy xem nó còn thở không, mãi đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Kết quả, vừa chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại đã điên cuồng reo lên.
Tôi mất kiên nhẫn nhấc máy: “Alo?”
“Tư Tai…”
Tôi thất thần ngắt cuộc gọi.
Quái lạ, người chết rồi còn gọi được điện thoại à?
Kể từ lúc bị cúp máy, Ngô Khâm không buông tha cứ tiếp tục gọi tới.
Bực mình quá tôi cầm lên mắng: “Gọi bố mày làm cái đéo gì, nhờ đốt giấy giùm à?”
Ngô Khâm thở dài: “… Tư Tai, sao em vẫn cứ cáu kỉnh như ngày nào thế?”
“Biết bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-co-cua-dinh-luu-vet-cuc-suc/2664973/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.