Chương trước
Chương sau
Khóe miệng thích khách giáp đen giật giật, để lại một sợi máu tươi, thân hình cũng không vững mà lung lay một cái.

Ta sợ tay gã nhất thời không ổn liền ấn nát trứng, vội bò lên giường muốn đỡ gã, bị gã cảnh giác trừng mắt, gác kiếm ở cổ.

Ta giơ hai tay lên: “Đừng kích động đừng kích động, ta không làm gì, ngươi đừng kích động.”

Bên gáy truyền tới đau nhói bị cắt qua da, ta lại không để ý chính mình, toàn bộ tâm tư đều đặt trên trứng rồng trước mắt.

Nghe nói trứng rồng cứng cáp, vỏ trứng rất dày, chính là một người đứng nhảy ở trên cũng sẽ không vỡ. Nhưng dù sao đây cũng là lời truyền miệng, lỡ như thích khách này chưởng nhẹ một cái liền đánh nát nó, long tử chết trong tay ta, đừng nói tìm về tự do, chỉ sợ cái mạng nhỏ này của ta đều không xong.

“Ngươi là…” Thích khách giáp đen nheo mắt, “Nam phi của Linh Trạch?”

Không chính xác, nhưng có thể nói như vậy.

“Ta là cống phẩm của Dạ giao tộc,” Ta quỳ gối trên giường, thành thật trả lời.

“Dạ giao tộc?” Thích khách rốt cuộc dời bàn tay chết người ra khỏi trứng rồng, đổi thành tóm vạt áo ta, kéo ta về phía trước.

Cổ của ta cọ qua lưỡi kiếm, cả người chật vật bổ nhào về phía đối phương.

Hai tay chống xuống giường, cảm thấy bàn tay níu áo ta buông lỏng, không đợi ta ngồi ổn, tay kia chuyển tới đỉnh đầu ta, thô bạo nắm lấy mái tóc xõa tung của ta, kéo tóc ta ép ta ngẩng đầu lên.

Da đầu đau đớn từng trận, nam nhân cẩn thận quan sát ngũ quan của ta, tầm mắt dừng ở hình xăm chỗ thái dương. Tiếp theo hai mắt gã sáng ngời, giọng điệu mang theo mừng rỡ mà phun ra một chuỗi từ, cổ xưa trúc trắc, ta nghe không hiểu, cũng không biết đó là ngôn ngữ gì.

“Y chọn ngươi.” Vẻ mặt của nam nhân kỳ quái, tựa vui tựa buồn, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Bỗng nhiên, gã thả tóc ta ra, quay người nhìn về phía trứng rồng bị bỏ quên bên kia, dường như muốn vươn tay đụng.

“Quả trứng này…”

Cảm xúc gã thay đổi rất nhanh, thật sự khiến người ta không nghĩ tới, ta sợ gã biết đó là con của Linh Trạch liền phải ra tay tàn độc, vừa muốn ngăn cản, chợt nghe thấy bên ngoài điện có tiếng động, có người đến.

Ta cùng thích khách đồng thời dừng lại, trong chớp mắt, gã lại bóp chặt cổ tay của ta, kéo ta đến trước người gã, lưng dựa vào ngực gã, trường kiếm kề bên cạnh ta.

Ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết, chỉ cần ta dám mở miệng hô cứu mạng, gã liền dám mở hai cái động trên người ta, chết thảm tại chỗ.

“Mặc công tử, Tử tướng quân điều tra thích khách đến chỗ của chúng ta, nói muốn vào tẩm điện nhìn một chút.” Bên ngoài truyền tới tiếng của ngư nô.

Ta nuốt nước miếng, cất giọng: “Ta đang ngủ, bảo nàng đến nơi khác điều tra trước đi.”

“Cái này…” Ngư nô chần chờ một chút, quay người rời đi.

Không được bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng ma sát của giáp sắt, một giọng nữ trong trẻo đầy năng lượng* vang lên.

(*中气十足: tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.)

“Mạt tướng Tử Vân Anh, phụng mệnh Bắc Hải Vương tra rõ chuyện thích khách ở long cung.” Không đợi ta đáp lại, cửa điện vang lên một tiếng thật lớn, là bị người đạp ra, “Đắc tội.”

Ta gấp đến độ giọng cũng thay đổi: “Đợi một chút, ngươi đừng vào!”

Lời còn chưa dứt, thích khách giáp đen sau lưng cầm kiếm chém qua rèm che, phi thân mà ra, liền xông thẳng về phía Nữ tướng giáp tím ở trước cửa.

Trong tẩm điện vang lên tiếng gầm khẽ như rồng ngâm, nhất thời tiếng sắt chạm nhau vang lên, trường kiếm của thích khách đã đánh với trường kích* của Tử Vân Anh, ra ánh lửa.

(*长戟)

“Hắc Giao, mơ tưởng trốn tiếp!” Nữ tướng cao lớn dung mạo diễm lệ nhếch miệng cười, phía dưới eo thò ra mấy cái xúc tu, bó chặt cả người thích khách giáp đen.

Mỗi xúc tu kia đều lớn bằng bắp đùi của nam tử trưởng thành, kèm theo giác hút, mỗi lần bị quấn liền khó có thể thoát ra. Thích khách bị cuốn chặt, kêu lên một tiếng thống khổ, nôn ra một ngụm máu.

Ta quỳ gối ở mép giường, mắt thấy một màn này, cảm thấy không khỏi rùng mình. Nguyên hình của Nữ võ thần đệ nhất Bắc Hải chính là một con bạch tuộc lớn màu đen!

“Chỉ bằng ngươi… Còn chưa bắt được ta!” Trường kiếm của thích khách giáp đen quay cuồng, đâm trúng một cái xúc tu, ngay sau đó phát ra một tiếng thét dài từ sâu trong lồng ngực, thân hình biến ảo kịch liệt, toàn bộ trở nên thon dài cao lớn.

Trong chớp mắt, một Giao Long năm sừng bốn vuốt màu đen thoát khỏi gông cùm xiềng xích, phá tan nóc nhà, đánh về phía mái vòm trên đỉnh Long cung.

Hắc Giao đâm mạnh vào mái vòm tạo thành một cái động lớn, cũng không quay đầu lại liền rời đi, nước biển trút xuống, thoáng chốc cung điện bị cuốn sập, ngư nô chạy loạn tứ phía.

Cái động kia ngay ở trên Xích Phong Cung, chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất chính là tẩm điện của ta.

Mắt thấy cả tòa cung điện đều phải bị ngập, ta lập tức ôm lấy trứng rồng chạy ra khỏi cung điện.

Uy lực của nước biển chảy ngược cực lớn, đánh bay ta ở bãi đất trống trước điện. Ta choáng váng một lúc lâu, thiếu chút nữa tìm không thấy bắc.

“Công tử, ngươi còn ổn chứ?” Ngư nô đỡ ta lên.

Ta lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Sau khi Hắc Giao chạy thoát, Tử Vân Anh liền cầm trường kích mang theo người đuổi theo, lúc này Xích Phong Cung lung tung rối loạn, thế nhưng mọi người đều hỏi ta tiếp theo phải làm gì bây giờ.

Ta ngẩng đầu nhìn lên cao, lỗ hổng bị Hắc Giao đánh vỡ vẫn đang có nước biển cuồn cuộn đổ vào. Một cái hố lớn như vậy, nước biển vẫn luôn trút xuống, đừng nói là muốn làm ngập cả tòa Long cung này đi?

Nghĩ như vậy, một tiếng rồng ngâm kéo dài liền vang lên ở cách đó không xa, không biết vang dội to rõ gấp mấy lần tiếng kêu của Hắc Giao vừa rồi, màng nhĩ ta bị chấn đến có chút đau đớn.

“Là Bệ hạ, Bệ hạ tới!” Ngư nô nhảy nhót chỉ về một phía, ta nhìn theo ngón tay của nó, chỉ thấy Linh Trạch khoác trên người áo bào trắng tuyết đẹp đẽ quý giá bay đến đây, tay phải ngưng tụ một vòng linh lực màu xanh lam, ngừng trước lỗ thủng khổng lồ đang không ngừng đổ nước biển vào.

Dòng nước kéo theo không khí, thổi qua sợi tóc của hắn. Vạt áo hắn tung bay, trên mặt không thấy vẻ kinh hoảng, mũi chân rũ xuống, chậm rãi nhích tới gần mái vòm bị thủng. Thả linh lực kia vào trong nước biển, chỉ chốc lát sau, nước chảy càng lúc càng nhỏ, cuối cùng co thành một lỗ, khép lại một cách hoàn mỹ.

Ta đứng phía dưới nhìn hắn, nơi nơi đều là nhà cửa đổ nát bị nước biển đánh sập, một mảnh hỗn loạn.

Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của ta, xoay người về phía ta, chậm rãi mở mắt.

Đôi con ngươi xanh xám kia rõ ràng không phản chiếu ra bất kỳ thứ gì, ta lại bởi vì hắn cúi thấp xuống, lộ ra dung mạo lạnh lùng đến quá phận mà run run rẩy rẩy.

Xích Phong Cung bị hủy, cần một ít thời gian để sửa chữa, Linh Trạch để cho ta chuyển vào Phi Hà Cung, cũng chính là cung điện của Long Hậu.

Ta vốn muốn từ chối, nhưng không biết tại sao sau khi tự vá lại mái vòm sắc mặt hắn liền khó coi, khí thế quanh thân cũng rất khiếp người, khiến ta không dám tùy ý ngỗ nghịch.

Sắp xếp nơi ở cho ta xong hắn liền vội vàng rời đi, không hề có một câu quan tâm về tình huống về trứng rồng trong ngực ta.

Ta nhìn quả trứng lớn trắng tuyết, cảm thấy nó có chút đáng thương, nhất định Linh Trạch cũng hoài nghi nó không phải là nhãi con của mình mới có thể lạnh lùng như vậy. Giống như cha ta.

Trước kia ta liền hoài nghi, tất cả mọi người là Dạ giao, cố tình ta là màu đỏ, có khả năng là mẹ ta khụ….

Như vậy cũng giải thích vì sao cha ta sẽ chán ghét ta như vậy.

Đi theo ngư nô tiến vào Phi Hà Cung càng thêm rộng rãi hoa lệ, ngư nô xử lý vết thương ngoài da trên cổ cho ta, lại chà lau sạch sẽ trứng rồng bỏ nó vào giường lớn mềm mại, xong xuôi hỏi ta có cần nghỉ ngơi hay không.

Hắc Giao kia tìm đến cửa lúc ta đang ngủ, bị gã gián đoạn hiện tại hết cả buồn ngủ, dứt khoát đánh giá bày biện bên trong điện.

Trống rỗng, tuy rằng nhìn sơ qua đẹp đẽ quý giá*, nhưng nhìn kỹ lại không có đồ vật tinh xảo gì.

(*雍容大气 ung dung đại khí: đẹp đẽ quý giá mà có uy nghi, khí thế long trọng mà to lớn.)

“Đồ của Long hậu trước đều dọn đi rồi sao?” Ta hỏi ngư nô bên cạnh.

“Đã sớm dọn đi rồi, hiện tại vẫn còn trong nhà kho.” Nó khép mở cái miệng rộng, liếc mắt vào trong điện, “Ngoại trừ trứng của Long hậu, đều dọn vào.”

Nó nhắc đến trứng kia không xưng là Thái tử, mà gọi nó là “Trứng của Long hậu”, xem ra toàn bộ Bắc Hải đều biết chuyện xấu của Cửu Long Nữ Nam Hải cùng Giáng Phong, ngư nô nho nhỏ cũng không ngoại lệ.

“Ngươi tên là gì?” Người hầu hạ ta mấy ngày vào cung đều là nó, nhưng bởi vì trước giờ không cảm thấy mình thuộc về Bắc Hải, một ngày nào đó sẽ đi, đến nay vẫn chưa từng hỏi tên nó.

Chỉ cần không biết tên họ, cảm thấy sẽ không có lưu luyến, sẽ không sinh ra ràng buộc.

Ngư nô trừng mắt nói: “Đồng Tiền.”

Ta nhìn nó, không chắc lắm mà nói ra suy đoán: “Là vì đôi mắt giống như đồng tiền sao?”

Nó cũng chưa hóa ra mí mắt, cứ mở to một cách tròn vo như vậy, chính giữa điểm một con ngươi như đậu đen, nhìn lướt qua có chút giống đồng tiền.

Tiểu ngư nô cười rộ lên: “Công tử thật thông minh.”

Đồng Tiền cũng là một tiểu cá yêu vừa mới hóa hình mười lăm năm, bí mật của Hoàng gia ngàn năm trước cũng chỉ là tin vỉa hè, biết còn không nhiều bằng Mặc Tước.

Khác với Xích Phong Cung, san hô trồng ở Phi Hà Cung đều là màu trắng, giống như sừng hươu, tựa như mã não. Đồng Tiền nói toàn bộ Bắc Hải chỉ có một trăm năm mươi gốc san hô Tuyết Ngọc, một trăm gốc ở tại tẩm cung của Linh Trạch, số còn lại đều ở chỗ này.

“Có tác dụng gì?” Ta hỏi.

Nó nghĩ một chút, đáp: “Đẹp mắt.”

Ta đứng trước cửa sổ, bĩu môi trào phúng nhìn từng cụm san hô trắng như tuyết ngoài sân.

Mỗi năm Dạ giao tộc tiến cống một vạn giao sa, trong tộc vì đạt được số lượng mà vắt hết óc, thậm chí cuối cùng dâng lên ta và Mặc Tước.

Linh Trạch thiếu chút giao sa đó sao?

Không, hắn không thiếu. Hắn là muốn thuần phục của chúng ta.

Cung điện của Bắc Hải Vương, có thể tùy ý nhìn thấy thứ vô dụng cũng như đẹp đẽ quý giá, ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Ta cùng với những san hô Tuyết Ngọc này, bản chất cũng không có gì khác biệt, cũng chỉ là bộ sưu tập hiếm lạ của Linh Trạch.

Mái vòm đã được vá như lúc ban đầu, không còn hư hại. Bầy cá bơi lượn trên mái vòm trong suốt, ánh mặt trời xuyên qua nước biển rải rác đến khắp các nơi trong Long cung.

Đây là một nhà tù.

Buổi tối Linh Trạch giá lâm, không còn lạnh nhạt lúc trước, trên mặt lại khôi phục tươi cười như gió xuân.

Hắn tới hơi trễ, cũng không cần ta xuống giường hành lễ, liền ngồi ở mép giường nói chuyện với ta.

Ta miễn cưỡng xốc lên tình thần đáp lại hắn, lại ngăn không được ngáp mấy cái, mơ màng muốn ngủ.

“Đau không?”

Hắn nhẹ nhàng đụng đụng vào cổ ta, ta hơi nhếch miệng, che lại vết thương đau nhói.

“Còn được, chính là hơi trầy da.”

Hắn lại nhìn đến trứng rồng được ta vòng tay tạo thành một cái ổ nho nhỏ, nằm gọn trong đệm chăn.

“Ngao Yến có khỏe không?”

Ta đưa tay vuốt vuốt vỏ ngoài bóng loáng của trứng rồng, nói: “Rất khỏe, không bị hoảng sợ. Đã bắt được thích khách chưa?”

Tử Vân Anh đuổi theo thích khách, cũng không biết cuối cùng thế nào. Hắc Giao kia hẳn là đi theo Giáng Phong phản nghịch ở ngàn năm trước.

Chỉ là ta không hiểu, nếu đã ẩn núp ngàn năm, vì sao không tiếp tục trốn, trở về chịu chết? Ngay cả Giáng Phong cũng không thể giết Linh Trạch, gã cho rằng một Hắc Giao ngay cả Long cũng không phải lại có thể thành công?

“Không bắt được, để gã chạy thoát.” Linh Trạch đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Hắn đưa lưng về phía ta, ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn mà không nhìn thấy nét mặt hắn.

“Nhưng sẽ không quá lâu. Ta rồi sẽ bắt được gã, tiễn gã đi gặp chủ nhân của mình.”

“Chủ nhân” này, dĩ nhiên chính là đệ đệ của hắn, Ác long Giáng Phong.

Ta vô thức run rẩy, quay người nép vào trong, chui vào chăn của ta.

“A La Tàng đã nói gì với ngươi?”

Ta sững sờ: “A La Tàng?”

Linh Trạch bổ sung: “Hắc Giao kia.”

Thì ra thích khách gọi là A La Tàng, tên gọi cũng rất thô, như là dã yêu trời sinh trời dưỡng.

“Không nói gì, gã cầm long tử bắt ta che dấu cho gã, nhưng rất nhanh đã bị Tử tướng quân nhìn thấu.” Ta cảm thấy nên giấu đi lời kỳ quá mà Hắc Giao kia nói với ta.

Lông mi Linh Trạch run run: “Vậy sao…”

Hắn trở mình, duy trì tư thế nằm ngửa, không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, ta thấy hô hấp của hắn nhẹ nhàng ổn định, nghĩ hẳn là ngủ rồi.

Ngủ đến nửa đêm, ta bị tiếng rên rỉ thống khổ bên cạnh đánh thức.

Giãy giụa mở mắt ra, phát hiện Linh Trạch bên cạnh đã ngồi dậy, lúc này lông mày nhíu chặt, trên trán che kín mồ hôi, một tay che mắt, bộ dạng không quá thoải mái.

“Bệ hạ, làm sao vậy?” Ta vừa muốn đụng vào hắn, hắn phản ứng vô cùng lớn mà hất ta ra, tiếp đó ta liền cảm thấy cổ bị bóp chặt, bóp bằng sức lực vô cùng lớn.

Hô hấp khó khăn, cổ đau đớn dữ dội, ta không rõ hơn nửa đêm hắn phát điên cái gì.

Gỡ tay trên cổ ra, đột nhiên, đối diện với một đôi mắt màu đỏ dữ tợn trong bóng đêm.

Đôi mắt kia đỏ tươi như muốn nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm vào ta hung ác vô cùng, khiến cho lòng người run sợ.

Ta lập tức quên cả phản kháng, nhìn thẳng vào hắn, giống như con mồi đáng thương gặp phải thú dữ dưới đáy biển, trong lòng bị cực lớn kinh sợ lấp đầy.

Mắt Linh Trạch... sao lại biến thành như vậy?

Sức lực trên cổ dần tăng, ngay vào lúc tầm mắt ta chậm rãi mơ hồ, đột nhiên hắn giống như lọt vào đòn mạnh*, thoáng cái kêu thảm che mắt lăn lộn ngã xuống giường.

(*重击 đòn mạnh, công kích nghiêm trọng.)

Ta ho khan bổ nhào vào mép giường, liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy hắn nằm rạp dưới đất, tóc đen uốn lượn rơi lả tả bên cạnh người, trên da thịt trần trụi là từng điểm óng ánh, mọc ra vảy, cặp sừng trên đỉnh đầu giống của hươu con, phủ lông tơ màu trắng. Chính là bộ dạng muốn hóa yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.