Từ đầu tới đuôi, thì ra chỉ có ta là không biết gì, không hiểu gì.
Đoạn ký ức bị Linh Trạch phong ấn phá kén mà ra, tràn ngập trong đầu ta. Thì ra ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ rất sớm, chính mình với hắn mà nói không là gì cả.
Hắn sủng ái ta, cũng không phải bởi vì lớp vảy màu đỏ, càng không phải là do ta đặc biệt từ nhỏ, chỉ là vì… trong cơ thể ta có được thức thần của Giáng Phong.
Ta mượn thức thần của đệ đệ hắn mới không phải ngu dại, có thể nói chuyện hành động giống như người thường, Mặc Tước nói ta trở nên lanh lợi, lanh lợi cái rắm, ta vẫn là quá ngu ngốc.
Hắn cõng ta cho ta cưỡi trên lưng hắn chính là đối đãi khác biệt? Ở trong mắt hắn, cùng lắm chỉ là cõng đệ đệ mình bơi lượn thỏa thích với cá biển, liên quan gì đến ta?
Ta chỉ là vật chứa thừa nhận hồn phách của Giáng Phong, hắn nhìn, sủng ái, dung túng, tất cả đều không phải ta. Ngay cả ‘ngoan’ hắn vẫn luôn vừa ý, cũng không phải là yêu cầu đối với ta.
Mỗi lần hắn vuốt ve tóc ta, gọi ta ‘bé ngoan’, nói ta chỉ cần ngoan, liền không cần sợ gì. Nhưng ta trước giờ đối với hắn đều thật cẩn thận, chưa từng ngỗ nghịch hắn, vì sao hắn chỉ để ý mỗi việc ta có thuận theo hay không?
Chỉ có Giáng Phong, phản nghịch khó thuần, dã tâm bừng bừng, cùng với hai chữ ‘ngoan ngoãn‘ này khác biệt như trời với đất. Mỗi lần Linh Trạch ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-cam/2522912/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.