Sáng sớm Mặc Diễm liền tới Xích Phong cung xem ta. Nàng đầu tiên là nhào vào lòng ta khóc một hồi, lại là muốn ta chỉ tay lên trời thề rằng sau này tuyệt đối không được vứt bỏ nàng nữa, cuối cùng lại oán giận với ta Ngao Yến không đúng. 
“Hiện tại y cũng không nói chuyện với con, ngay cả ‘nha đầu quê mùa’ cũng không gọi. Mặc Diễm hút mũi, vành mắt liền ửng đỏ, “Làm gì nha, Tử tướng quân đều nói, cha là bị Ma long gieo ám chỉ mới có thể làm ra chuyện như vậy, cũng không khống chế được bản thân. Đầu sỏ gây tội là Ma long, cũng không phải cha.” 
Bị thương nặng nhất trên người chính là xương sườn, lại là tay. Xương cốt không khỏi nhanh được, thương gân động cốt phải một trăm ngày, nằm thế nào cũng phải nằm tiếp. Trên tay ngược lại đã đóng vảy, Cao Giáp lấy ra một bình cao trân châu được chế từ trân châu do trai linh lung sinh ra, nói chỉ cần bôi hàng ngày, liền có thể trừ sẹo sinh da, không để lại sẹo. 
Vật trân quý như vậy mà cầm đến cho ta bôi tay, lòng ta cũng có chút bất an, nghĩ tới nghĩ lui, trả một hộp Giao nhân lệ. 
Ban đầu Cao Giáp không chịu nhận, nói đây không hợp quy củ. 
Ta cũng không phải muốn hối lộ ông ta, cái gì mà quy củ hay không quy củ, liền nói: “Long cung là của Bệ hạ.” 
Động tác chống đẩy của ông ta khựng lại: “… Dĩ nhiên.” 
“Ta cũng là Bệ hạ.” 
Ông ta há to miệng, khó có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-cam/2522854/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.