Chương trước
Chương sau
Sức khỏe của Vô Niệm hồi phục khá tốt, sáng sớm, cô chạy bộ trên bờ cát, Triệu Hải Khoát từ từ chạy theo cô.

Tiểu Dịch đứng ở hàng rào ở Trùng Lãng Đi3m nhìn hai người họ, hôm qua lúc Vu Tình kể chuyện của Vô Niệm và Triệu Hải Khoát, dù chua xót thế nào cũng chỉ biết cười cho qua.

“Tối qua cô uống say mà sao hôm nay dậy sớm thế.” Điền Triết Kiệt đứng cạnh Tiểu Dịch, đưa cho cô nàng ly nước trái cây.

“Mấy năm nay phải dậy sớm đi tập luyện, cũng quen rồi, căn bản không ngủ được.” Tiểu Dịch uống một ngụm, tâm trạng tốt hơn nhiều, nói: “Sao anh dậy sớm thế?”

“Tôi có muốn dậy sớm đâu, nhưng sáng nay có lớp, cũng chẳng còn cách nào cả, tất cả là do Triệu Hải Khoát, nhưng bây giờ…” Điền Triết Kiệt nhìn anh, “Cậu ta chỉ muốn ở cạnh bạn gái thôi, cái gì cũng tới tay tôi.”

Tiểu Dịch không nói chuyện, lại uống thêm một ngụm nữa.

Điền Triết Kiệt nhìn cô nàng, định nói gì đó.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Tiểu Dịch biết suy nghĩ của anh ta.

“Tôi nói thẳng nhé, lần này cô về là định làm gì?” Ai cũng biết cô nàng về không phải chỉ vì lão A.

“Vì tôi không cam lòng, rõ ràng Triệu Hải Khoát có thể trở thành niềm tự hào của chúng ta, của nền lướt sóng Trung Quốc, nhưng anh ta lại chôn vùi sự nghiệp của mình. Anh là anh em tốt của anh ta, cũng mê lướt sóng, anh cam tâm ư?”

Vấn đề Tiểu Dịch nói cũng là chuyện Điền Triết Triệt trăn trở mấy năm nay.

Anh ta biết Triệu Hải Khoát từng là niềm hy vọng của nền lướt sóng Trung Quốc, mấy năm trước lúc anh được đà đi lên, có nhiều người gọi anh là trận gió lớn, Triệu Hải Khoát muốn đưa nền lướt sóng nước nhà vươn ra thế giới, muốn được xếp top đầu.

Lúc đấy còn nhiều coi anh như là anh hùng, là tấm gương của bản thân. Nhưng hoa nở chóng tàn, anh vẫn yêu lướt sóng như thế, nhưng lão A mất lại giống như bức tường ngăn anh với cánh cửa thi đấu, anh quyết tâm không muốn bản thân mình hưởng vinh quang một mình, không có anh em thì có ích gì chứ.

Lúc anh tuyên bố giải nghệ, giới lướt sóng Trung Quốc cũng chìm nghỉm hẳn đi, sau đó chẳng ai thấy tuyển thủ người Trung Quốc dành được giải quán quân này nữa.

Có người nói Triệu Hải Khoát là thiên tài, phải đợi rất nhiều năm nữa mới lại có một người như anh.

Cho nên, Tiểu Dịch như thay mặt hội những người yêu lướt sóng, muốn Triệu Hải Khoát thi đấu lại.

“Lúc trước tôi chỉ nghĩ cậu ta nói thế thôi, không ngờ là giải nghệ thật.” Điền Triết Kiệt nói: “Tôi cũng tưởng, có lẽ sau hai năm cậu ta sẽ không áy náy với lão A nữa, cậu ấy sẽ trở lại, nhưng mà tôi xem nhẹ cậu ta quá rồi, 4 năm rồi, không còn thời kì hoàng kim ấy nữa.”

Có những chuyện Điền Triết Kiệt không dám nói trước mặt Triệu Hải Khoát, sợ ông bạn trọng tình nghĩa của mình sẽ không chịu nổi.

Vận động viên lướt sóng thì có bao nhiêu cái 4 năm chứ.

“Tháng 5 ở Indonesia có cuộc thi lướt sóng toàn thế giới, trước đây Triệu Hải Khoát giành được giải quán quân, lần này tôi tới vì muốn anh ta tham gia.” Lúc nói những lời này, Tiểu Dịch không tự tin lắm.

Lúc ấy Tiểu Dịch là bạn gái của Triệu Hải Khoát mà còn không khuyên được, huống chi bây giờ bên cạnh anh đã có người khác.

“Hối hận vì chia tay à?” Điền Triết Kiệt thấy ánh mắt của Tiểu Dịch lúc nhìn Triệu Hải Khoát cũng chẳng khác gì mấy năm trước.

Tiểu Dịch uống nước trái cây, mím môi, mãi sau mới nói: “Hối hận chứ, nhưng dù sao cũng chọn rồi, trước đây tôi nghĩ người tôi yêu là chàng trai dũng cảm, nhiệt huyết, đam mê lướt sóng, anh ta giải nghệ, tôi cũng không yêu nữa.”

“Thế giờ thì sao?”

“Không biết.”

Ánh nắng chiếu lên người Triệu Hải Khoát, vẫn là dáng vẻ ngây ngô năm ấy, chỉ là không còn cười vô tư nữa.

Nói đến đây, tâm trạng Điền Triết Kiệt trầm xuống, giữa người trưởng thành không phải cái gì cũng là kiểu 1 là 1 mà 2 là 2, tình yêu không chỉ là tình yêu mà còn liên quan tới nhiều thứ khác nữa.

“Thế cô có kế hoạch gì chưa?” Điền Triết Kiệt hỏi.

“Chẳng có kế hoạch gì cả.” Muốn làm gì thì làm, đúng như phong cách của Tiểu Dịch.

“Thế sao vừa nãy còn mạnh miệng thế, tôi còn tưởng cô nghĩ kĩ rồi chứ?” Đột nhiên Điền Triết Kiệt hắng giọng nói.

“Anh kích động thế làm gì? Anh cũng sốt ruột lắm hả? Thật à?” Tiểu Dịch lại gần anh ta, hỏi.

“Ầy, tôi có bảo thế đâu.” Điền Triết Kiệt sống chết không chịu thừa nhận, nếu việc này không thành, bị bại lộ thì Triệu Hải Khoát sẽ không tha cho anh ta. “Tôi lúc nào cũng ủng hộ cậu ta, cậu ta bảo không thi thì tôi cũng thuận theo thôi.”

“Anh sờ lương tâm của mình rồi nói.” Tiểu Dịch chọc tay vào ngực Điền Triết Kiệt, “Thôi, không cãi nhau với anh nữa, tiệm bánh bao Phố Đông kia còn mở không? Tự dưng tôi muốn ăn.”

“Còn.”

“Bai, tôi đi ăn sáng đây.” Trước khi đi, Tiểu Dịch chọc tay vào ngực Điền Triết Kiệt thêm lần nữa.

Suy nghĩ của Điền Triết Kiệt và Tiểu Dịch giống sau, một thời gian sau cũng trở thành suy nghĩ của nhiều người, Điền Triết Kiệt không phải là người biết giữ bí mật.

Mấy ngày nay, Tiểu Dịch đều ở Trùng Lãng Đi3m, mỗi ngày ngoài lúc đi tập luyện thì Điền Triết Kiệt bám theo cô nàng, hỏi xem đã nghĩ ra cách gì chưa.

“Cô định kéo dài chuyện này tới khi nào, sắp tới tháng 5 rồi đấy, cô không sốt ruột à?” Tiểu Dịch mới đi lướt sóng về, Điền Triết Kiệt hỏi.

“Anh hẹn bạn gái của Triệu Hải Khoát giúp tôi đi.” Cô nàng nói.

“Cô muốn gặp Vô Niệm á?”  Điền Triết Kiệt gãi tóc, “Khó lắm, chắc chắn phải làm thế à?”

“Nhìn dáng vẻ của anh đi, tôi chỉ nhờ anh hẹn thôi, khó lắm à?” Tiểu Dịch nói: “Anh sợ tôi ăn thịt cô ấy hả? Yên tâm đi, quá khứ qua rồi, tôi không làm khó cô ấy đâu.”

“Được rồi, để tôi nghĩ cách.” Điền Triết Kiệt mờ mịt, chuyện này phải để Vu Tình ra tay.



“Không được, em không đồng ý, em không giúp anh đâu.” Vu Tình tức giận, “Em biết ngay chị ta tới đây là không có chuyện gì tốt đẹp mà, còn muốn gặp sếp em nữa, nhất định là muốn cướp Triệu Hải Khoát.”

“Em nghĩ nhiều quá rồi, không phải thế đâu.” Anh ta khẽ nói.

“Anh không thấy trong phim toàn là như thế à?” Vu Tình nói: “Trà xanh lấy cớ làm chuyện xấu, kết quả thì sao, tiểu tam cướp bạn trai của người khác.”

Vu Tình càng nói càng kích động, “Tuy em tin Triệu Hải Khoát nhưng mà sếp em thì sao? Chị ấy rất đơn thuần, nhỡ đâu bị Tiểu Dịch lừa thì sao? Hai người bọn họ khó lắm mới đến được với nhau, em sẽ không để ai ngáng đường đâu.”

Cô nàng hùng hồn làm Điền Triết Kiệt không biết nên làm thế nào.

Hai ba hôm sau, quán trà sữa còn chưa mở, Tiểu Dịch tới tìm Vu Tình.

“Nói chuyện không?” Cô nàng nói thẳng.

“Em rất bận, không có thời gian đâu, trước khi quán mở cửa phải làm nhiều việc lắm.” Vu Tình biết mục đích của Tiểu Dịch, dứt khoát từ chối.

“Mười phút được không?”

“Em bận thật mà, chị không thấy em đang gọt xoài à?”

Tiểu Dịch đi qua, cầm con dao gọt hoa quả trong tay Vu Tình, nghiêm túc bảo: “10 phút là được rồi.”

“Vâng.” Vu Tình bị Tiểu Dịch dọa sợ.

Sợ Vô Niệm nhìn thấy, hai người không nói chuyện ở Trùng Lãng Đi3m mà chọn một nơi xa, Tiểu Dịch dẫn cô nàng tới chỗ mình hay lướt sóng.

“Em nhớ bờ biển này không?” Tiểu Dịch hỏi.

“Sao lại không nhớ chứ, em lớn lên ở đây mà, câu này phải để em hỏi chị mới đúng.”

Tiểu Dịch mặc kệ Vu Tình khiêu khích mình, nói: “Lúc ấy chị gặp Triệu Hải Khoát, anh ấy có mục tiêu, muốn trở thành vận động viên lướt sóng nổi tiếng trên thế giới, mỗi ngày đều tập mấy động tác khó. Lúc ấy chị biết, anh ấy thuộc về biển rộng, cả đời này không thể rời xa lướt sóng được. Nhưng mà sau này giải nghệ rồi, chẳng lẽ anh ấy không hoài niệm cuộc sống đó ư? Không nhớ lúc thi đấu ư?”

Nghe Tiểu Dịch nói thế, Vu Tình cũng suy nghĩ theo.

Chàng trai hăng hái khí phách năm đó, cô nàng nhớ mình chạy theo bọn họ, cũng bảo muốn trở thành vận động viên lướt sóng, kết quả là ai cũng bật cười.

Lúc ấy Triệu Hải Khoát còn bảo: “Em tưởng lướt sóng dễ lắm hả, em đấy, phải học hành chăm chỉ vào, còn muốn thành vận động viên thì thôi. Nếu muốn thành vận động viên top đầu thì phải đánh đổi rất nhiều thứ. Giống như anh này, ngày nào cũng phải dậy sớm luyện tập, ngày nào cũng tập từ sáng tới tối, phải kiên trì, em làm được không?”

Năm ấy, ai cũng thấy ngày nào anh cũng tập luyện, lại không biết anh áp lực thế nào.

Vinh quang nào cũng có đau khổ mất mát cả, ai cũng nhớ những năm tháng huy hoàng đó.

Hồi ức ngắn ngủi làm Vu Tình hiểu những gì Tiểu Dịch nói, cô nàng bảo: “Xin lỗi, lúc trước em hiểu lầm chị rồi.”

“Không sao, chị không so đo với trẻ con đâu.” Tiểu Dịch sờ đầu Vu Tình, nói: “Thế nên chúng ta cố gắng để Triệu Hải Khoát tham gia thi đấu lần nữa nhé.”

Nói xong, cả hai mỉm cười nhìn nhau, 10 phút ngắn ngủn, hai người trở thành đồng chí, có mục tiêu chung.

Sau đó, Tiểu Dịch dễ dàng gặp được Vô Niệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.