Trời còn chưa sáng hẳn, Vô Niệm không ngủ được, cô ngồi trên chiếc bàn dài ngắm bình minh.
Biển buổi đêm từ tối dần dần sáng lên, vầng thái dương đỏ bừng mọc từ đằng Đông, ly trà bưởi mật ong trong tay cô dần nguội đi, trên bờ cát chỉ có vài con chó đi dạo, rồi dần có thêm nhiều người, Vô Niệm lẳng lặng ngồi một chỗ ngắm nhìn biển rộng, nước mắt rơi lã chã.
Trước đây thất bại một lần, cô không có cách nào nhìn nhận tình cảm của bản thân nữa.
Cô im lặng, trong đầu hiện lên gương mặt của Triệu Hải Khoát, tối hôm đó anh hỏi cô chưa từng yêu anh ư, câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô cũng từng hỏi bản thân mình rằng cô có yêu anh không?
Tiếc là cô không khẳng định, cũng không phủ định, trước kia tình yêu làm cô tổn thương, cô rất sợ nó, những cảm xúc tiêu cực làm cô đè nén cảm giác thật của bản thân, khiến cô không ngừng tự nhủ: tôi không cần tình yêu, không cần tình cảm của Triệu Hải Khoát, không có anh ấy thì tôi vẫn sống được.
Nhưng yêu hay không yêu cô lại không trả lời được.
Nương theo suy nghĩ ấy, Vô Niệm buông bỏ tất cả mọi thứ, trở về cuộc sống bình thường, không có bất cứ dao động gì, không vui cũng chẳng buồn.
Tới 3 giờ chiều, cô xuống quán trà sữa, bắt đầu làm việc.
Từ lời kể của Điền Triết Kiệt, Vương Vũ Điềm và Vu Tình cũng biết xảy ra chuyện gì, cho nên tới lúc 8
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572290/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.