Chương trước
Chương sau
7 giờ sáng thứ 7, điện thoại Vô Niệm có tiếng thông báo, Triệu Hải Khoát nhắn tin cho cô.

“Cô dậy chưa?”, 5 phút trước anh gửi tới.

“Dậy đi, còn 1 tiếng nữa thôi đấy.”

Cô không rep lại, anh nhắn tiếp, “Mau dậy đi…”

Tiếng chuông thông báo ồn ào làm Vô Niệm tỉnh dậy, cô đi rửa mặt.

Đây là lần đầu tiên hai người đi du lịch với nhau, Triệu Hải Khoát cực kì vui vẻ, chuyện này làm thay đổi mối quan hệ của hai người họ, anh chuẩn bị hết mọi thứ, đường đi, địa điểm đều suy nghĩ kĩ lưỡng mới chốt.

Cả đêm qua, không biết anh tỉnh dậy bao nhiêu lần, chỉ ngóng chuông báo thức 6 giờ sáng.

Vô Niệm thu dọn đồ xong, cô xuống lầu, Triệu Hải Khoát đứng cạnh ô tô, trông có vẻ khá nôn nóng.

“Cô mang mỗi cái túi bé tí đấy thôi á?” Triệu Hải Khoát hỏi Vô Niệm.

“Ừ.” Vô Niệm không nghĩ nhiều, cô chỉ mang theo một bộ quần áo.

“Cô mang quần áo bơi chưa?”

Vô Niệm lắc đầu.

Triệu Hải Khoát không nói gì, giơ tay vẫy cô về nhà, Vô Niệm ngoan ngoãn lên lầu lấy áo, gương mặt không vui chút nào. Tới lúc vào trong xe, cô hỏi: “Không phải chúng ta đi chơi sao? Sao lại còn phải tập bơi.”

“Cô yên tâm, không vất vả lắm đâu, tôi làm tất cả đều vì cho cô có cảm giác đi bơi đó, cô hiểu không?”

“Triệu Hải Khoát, tôi 28 tuổi rồi, hết tuổi tham gia thi bơi rồi, cũng không muốn trở thành vận động viên, sao ngày nào cũng phải tập?”

“Cô nghĩ sai rồi, tuổi này thì sao, làm cái gì cũng chưa muộn, tuy có thể cô sẽ không thu hoạch được cái gì, nhưng mà khi mà cô quyết tâm làm một chuyện gì đấy thì không thể làm ứng phó cho qua được, cũng không được từ bỏ. Cô đã quyết định học bơi thì phải theo tới cùng.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy rất mệt, rất vất vả.” Cô nũng nịu nói.

“Trên đời này chẳng có chuyện nào nhẹ nhàng cả, khổ cực là chuyện bình thường.” Triệu Hải Khoát nói, đây là thứ mà anh vẫn luôn tôn thờ, từ lúc quyết định trở thành vận động viên lướt sóng cho tới bây giờ, anh chưa từng thay đổi.

Vô Niệm im lặng, có phải từ đường đời của cô từ bé tới lớn quá thuận lợi, không gập ghềnh, thế nên lúc gặp khó khăn mới làm ra những chuyện ngu ngốc kia không?

Vô Niệm cứ nghĩ mãi về chuyện ấy, không biết nếu người khác gặp phải chuyện giống cô có giải quyết giống cô không.

Cô chưa từng trải qua cực khổ, cho nên khó khăn một chút cũng sẽ bị phóng đại hơn gấp ngàn lần. Có đôi khi cô cười nhạo bản thân quá ngốc, nhưng lúc đó cô cảm thấy bầu trời của mình sập xuống, có lẽ không ai thông cảm cho cô. Cô cũng từng thử đối mặt với khó khăn, nhưng cô không vượt qua được, đành phải chạy trốn.

“Cô nghĩ gì mà chăm chú thế, tôi mua bánh mì đấy, có cả sữa chua nữa, cô ăn đi, từ đây tới Vạn Ninh mất hơn một tiếng cơ.” Suy nghĩ của cô bị anh chen ngang, nhưng thế cũng tốt, cô không chìm đắm vào quá khứ nữa.

“Tôi có nghĩ gì đâu, cảnh vật bên ngoài đẹp thật đấy.”

Vô Niệm ăn bánh mì, nhìn từng phong cảnh mà mình đi qua. Men theo biển là bờ cát, cô thấy biển cả rộng mênh mông, yên tĩnh lạ thường. Chiếc xe đi tới đường cao tốc, có tiếng hát vang vọng, cuộc sống chỉ cần thế là đủ.

Triệu Hải Khoát từng trải qua rất nhiều chuyện ở nơi đây, thế nên xe đi đến đâu anh cũng muốn kể chuyện cho Vô Niệm nghe, đi tới Vạn Ninh mất gần 2 tiếng, anh nói cười vui vẻ, mà cô cũng chăm chú lắng nghe.

Triệu Hải Khoát kể lúc mình mới học lướt sóng, cả lúc đi thi đấu cũng mệt mỏi vô cùng. Vô Niệm hỏi bây giờ anh còn thấy sợ không, lúc nhớ lại những chuyện đã qua, anh có buồn không.

Triệu Hải Khoát đắc ý nói, “Tôi được nhiều huy chương lắm, nó chứng tỏ tôi là chàng trai vô cùng dũng cảm, năm đó tôi cũng khó khăn lắm, cuối cùng cũng vượt qua tất cả thôi.” Anh giơ ngón cái tự khen mình

Vu Tình từng kể cho cô nghe về chuyện của Triệu Hải Khoát, anh bắt đầu từ con số 0, không có đội huấn luyện chuyên nghiệp, tất cả đều dựa vào chính bản thân mình, trở thành vận động viên nổi tiếng trên thế giới, chắc chắn anh nỗ lực hơn người khác nhiều.

Vô Niệm mỉm cười, cô giơ ngón cái lên chạm vào tay anh, “Triệu Hải Khoát, anh giỏi quá.”

Triệu Hải Khoát xấu hổ, anh bỏ tay xuống, để trên vô lăng, khiêm tốn bảo mình cũng bình thường thôi, không giỏi như cô tưởng.

10 giờ, hai người tới Vạn Ninh, Triệu Hải Khoát lái xe tới khách sạn mình từng ở. Khách sạn này rất to, Vô Niệm cảm thán, nhất định sẽ tốn nhiều tiền.

“Triệu Hải Khoát, tôi quên không nói với anh, tôi không mang chứng minh thư.” Cô không muốn dùng chứng minh thư của mình.

“Vậy phải làm sao đây, chỉ thuê được một phòng thôi.”

“Thế thì đặt biệt thự riêng đi, nếu thuê một phòng thì anh ngủ trên sô pha, còn tôi ngủ trên giường.”

“Đắt lắm.” Triệu Hải Khoát không hiểu cô nghĩ gì.

“Không sao đâu, tiền của tôi mà, anh sợ gì chứ.”

Giá phòng hai người book là 4999 tệ.

Khách sạn có xe riêng để khách tới biệt thự, Triệu Hải Khoát huých tay Vô Niệm, bảo cô đừng tiêu tiền hoang phí, thật ra phí học bơi và lướt sóng không thấp, nhưng không tới mức nhiều như thế.

“Không phải anh nói rồi sao, tôi dẫn anh đi chơi, còn anh mua quần áo, dạy tôi tập bơi.” Vô Niệm nhìn anh chằm chằm.

“Không phải.” Triệu Hải Khoát không nói nữa, anh định bảo anh chỉ lấy cớ muốn đi chơi với cô thôi. “Ôi trời, thôi vậy, có gì thì tôi chuyển lại tiền cho cô.” Triệu Hải Khoát cảm thấy kế hoạch của mình hơi sai sai.

“Không cần, tôi có tiền.” Vô Niệm thấy Triệu Hải Khoát tức giận, cô bật cười, dáng vẻ nghiêm túc của anh rất tấu hề, Triệu Hải Khoát cau mày, ánh mắt sắc bén, bĩu môi, cả gương mặt viết mấy chữ to đùng: Tôi đang tức giận đó.

“Không được, tôi cứ tưởng thuê phòng 800 tệ là được, sao tôi lại để cô tiêu nhiều tiền vậy chứ, không thoải mái chút nào.” Triệu Hải Khoát hậm hực nói.

Vô Niệm tức giận bóp mặt anh.

“Nếu anh cứ nói nhảm nữa thì tôi tống anh xuống xe đấy.”

Triệu Hải Khoát không nói nữa, anh nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, vẫn giận dỗi.

Tới phòng, anh đẩy cửa ra, nên trong có đầy đủ mọi thứ. Triệu Hải Khoát kinh ngạc không thôi, bảo có nhiều tiền tốt thật.

Vô Niệm không quá ngạc nhiên, với cô mà nói, phòng này kém xa phòng khách sạn mà cô ở lúc đi du lịch Bali, nhưng mà lúc đó cô có bạn trai là phú nhị đại, bây giờ nghĩ lại, căn phòng lộng lẫy nguy nga đó càng khiến cô khốn đốn.

Trong biệt thự có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm, còn có cả sân chơi, có bể bơi, khu vực nướng BBQ, có view nhìn ra biển.

Triệu Hải Khoát ra sân, anh sờ chỗ nướng BBQ, ngồi xổm bên bể bơi, nói: “Đúng lúc có thể dạy cô bơi.” Vô Niệm còn đang vui vẻ, thấy anh nói thế, cô cau mày, xoay người đi ra chỗ khác, Triệu Hải Khoát còn nghĩ đêm này ăn gì.

Vô Niệm ngồi trên sô pha đọc cuốn sách ‘Chuyến hành hương của Harold Fry’, Triệu Hải Khoát vào phòng, anh ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, dựa lưng vào sô pha, ngẩn ngơ nhìn cô.

Anh thầm đọc tên cuốn sách, cầm điện thoại tìm hiểu cô đang đọc sách gì.

Trên Baidu giới thiệu về cuốn sách này, Harold sống trong một ngôi làng nhỏ ở Anh với vợ mình, Maureen, cuộc sống của Harold trải qua đều đặn như nhau mỗi ngày, cho đến khi một lá thư đến từ một người bạn cũ mà ông đã quen từ 20 năm trước. Queenie sắp chết và muốn nói lời tạm biệt. Thay vì gửi thư để đáp lại, Harold quyết định nói lời tạm biệt và bắt đầu cuộc hành trình dài 600 dặm từ Kingsbridge đến Berwick-Tweed. Cùng với chuyến hành hương của mình, Harold phải đối mặt với những ký ức dài im lìm cũng như những người xa lạ mang đến những hối tiếc cũ và buộc ông phải suy ngẫm về cuộc đời mình. Đồng thời, người vợ Maureen trong lúc chờ ông, bà ngẫm kĩ lại về quá khứ, tìm tòi lại tình yêu, cũng nhìn nhận lại bản thân.

Vô Niệm mải mê đọc sách, đột nhiên thấy Triệu Hải Khoát quá yên tĩnh, không bình thường chút nào, cô hạ quyển sách xuống, đúng lúc đối diện ánh mắt của anh, cô lấy sách che mặt mình lại.

“Vừa nãy tôi lên mạng xem, nhân vật trong cuốn sách này một mình đi hành hương, tôi đang nghĩ, không biết tới khi 65 tuổi mình sẽ làm gì.”

Hiếm có lúc anh hứng thú với sách như thế, cô co chân ngồi trên sô pha, đáp: “Anh muốn đọc không?”

“Thôi, cô đang đọc mà.” Triệu Hải Khoát không có hứng thú với sách vở, bây giờ anh chỉ đang nghĩ xem tới khi anh 65 tuổi thì sẽ làm gì thôi.

“Tôi đọc nhiều lần rồi, nếu anh muốn đọc thì cứ mượn đi.” Lúc cô hoang mang về cuộc đời nhất, quyển sách này tiếp cho cô thêm nhiều năng lượng, vậy nên cô hay đọc nó, cảm nhận từng câu chữ và tự truyền cảm hứng cho bản thân.

“Oài, tôi đói quá, bọn mình đi ăn đi, cô muốn ăn gì?”

“Để tôi nghĩ xem, khách sạn chắc có nhiều đồ ăn lắm, chúng mình ăn thử đi.” Nhắc tới chuyện ăn uống, Vô Niệm hồ hứng hẳn, không nói tới sách nữa.

“Đi thôi bạn nhỏ Vô Niệm.”

“Anh đừng gọi tôi là bạn nhỏ.”

“Rõ ràng cô là bạn nhỏ mà, tâm trạng thất thường, lúc thì vui vẻ cười nói, lúc thì mặt mày như đưa đám, không phải bạn nhỏ thì là gì?”

“Tính tôi thất thường lúc nào chứ? Anh nhìn nhầm rồi.”

“Được rồi được rồi, tôi sai rồi được chưa, đi ăn thôi.”

Còn chưa tới nhà ăn, Vô Niệm vui vẻ giục anh đi nhanh lên.

“Nếu cô tích cực học bơi như thế thì biết bơi từ lâu rồi.” 

“Đi nhanh lên, anh nói nhiều quá.”

Để tiết kiệm thời gian, còn chưa đi tới quầy thu ngân, cô cầm điện thoại mở chế độ quét mã trả tiền, Triệu Hải Khoát cướp điện thoại của cô, anh che miệng cô lại, trả xong tiền mới đưa điện thoại cho cô.

“Nào, bắt đầu ăn thôi.”

Vô Niệm đặt túi xuống, cô chạy tới chạy lui, lấy sashimi, bít tết, bánh ngọt, ăn được cái gì là cô lấy hết.

“Ngon thật đó.” Vô Niệm cảm thán.

“Không ngờ cô ăn được nhiều thế đấy.” Triệu Hải Khoát cười nói, “Tôi thấy tủ lạnh nhà cô chẳng có gì, mà cô lại gầy, còn tưởng cô không ăn nhiều.”

“Trước đây tôi không thích ăn thế đâu, chắc là vì dạo này phải làm việc ở quán trà sữa, mệt nên ăn nhiều hơn, mà Vu Tình còn kéo tôi đi uống rượu, cũng uống nhiều hơn nữa.”

“Như thế mới tốt, ăn ngon ngủ ngon là được.” Triệu Hải Khoát no căng bụng, “Cô muốn ăn gì nữa không? Tôi lấy cho.”

Vô Niệm bảo mình no rồi.

“Để tôi dẫn cô tới đảo Nhật Nguyệt, cho cô mở mang kiến thức, biết thế nào là sức hút của lướt sóng.”

“Có thể ngủ trưa rồi mới đi không?”

“Không thể, lúc ở trên xe cô ngủ một lát đi, thời gian quý giá lắm, đã tới đây rồi thì phải đi chơi.”

“Triệu Hải Khoát, sao anh nhiều sức thế, anh không buồn ngủ hả?” Quen anh lâu như thế, cô chưa từng thấy anh bảo mệt bao giờ, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

“Nhưng tôi muốn lướt sóng ở đó, không buồn ngủ chút nào luôn.” Đối mặt với thứ mình thích, Triệu Hải Khoát lúc nào cũng hăng hái. Thấy dáng vẻ lười biếng của Vô Niệm, anh bảo: “Cô không đi được hả, lại đây tôi cõng cô cho.”

Vô Niệm cười nói cảm ơn, ngoan ngoãn giang tay chờ Triệu Hải Khoát cõng mình.

Trên đường đi, Triệu Hải Khoát đi nhanh hơn thường ngày, chỉ muốn đến Nhật Nguyệt càng sớm càng tốt.

Nhật Nguyệt còn to hơn cả làng chài họ sống, vịnh Nhật Nguyệt bao quanh biển rộng. So với làng chài, nơi này yên tĩnh hơn, bãi biển rộng lớn chỉ có lác đác vài người, cũng có lẽ vì bây giờ mới là 2 giờ chiều, mọi người đểu ở khách sạn.

Triệu Hải Khoát dẫn cô tới cửa hàng cho thuê đồ lướt sóng, chủ quán quen anh, hai người chào hỏi qua, còn ôm nhau.

“Cô gái này là…” Anh ta còn chưa nói xong, Triệu Hải Khoát trả lời, “Bà chủ quán trà sữa cạnh chỗ tôi, đi khảo sát xem chỗ này ổn không, định mở thêm quán nữa.”

“Ồ, hoan nghênh cô ghé chơi, nếu có gì cần thì cứ nói nhé.” Chủ quán nhiệt tình bảo.

“Cậu đừng để ý cô ấy, quan tâm tôi là được rồi.” Triệu Hải Khoát nói: “Lấy ván lướt sóng cho tôi đi, tôi chờ không nổi rồi đây này.”

Chủ quán đưa ván lướt sóng cho anh, Triệu Hải Khoát dẫn cô tới bờ cát, chỗ đó có ô che nắng, bảo cô nghỉ ở đây một lát, anh chơi một lúc rồi dạy cô bơi.

Triệu Hải Khoát cởi áo ra, da anh màu bánh mật, bụng 8 múi, lần đầu tiên cô nhìn cơ thể anh gần như thế, cô nhìn anh chằm chằm.

Triệu Hải Khoát thoa kem chống nắng, còn khoe cơ bắp, “Người tôi đẹp không?”

“Không tồi.” Vô Niệm nghiêng đầu, giả vờ thu dọn đồ trong túi.

“Tí nữa cô sẽ được xem thế nào là lướt sóng thực thụ, đừng chớp mắt nhé, cẩn thận bỏ lỡ đấy.” Triệu Hải Khoát tự tin nói, anh khởi động tay chân.

Một lát sau, có 3 người khác đi ra từ cửa hàng cho thuê đồ, bọn họ cầm ván lướt sóng đi tới chỗ Triệu Hải Khoát. 4 người chào nhau, xếp thành một hàng rồi bắt đầu lướt sóng.

Vô Niệm không hiểu bộ môn này lắm, nhưng cô đã từng xem thi đấu, anh cũng từng phổ cập kiến thức cho cô, hôm nay cô nhìn thấy một Triệu Hải Khoát mà mình chưa từng gặp. Anh giống như chú cá voi ngông cuồng trong biển cả, xuyên qua sóng biển rồi lại lướt trên mặt nước.

Có lẽ anh biết cô nhìn mình, Triệu Hải Khoát càng làm động tác khó hơn. Đám người xung quanh cảm thán, đúng là người trong giang hồ, tấm chiếu cũ từng thi đấu các giải lớn nhỏ.

Triệu Hải Khoát chỉ mỉm cười.

Ánh nắng chiếu lên người Vô Niệm, cô không kìm được cơn buồn ngủ, nằm trên ghế từ từ thiếp đi.

“Sao trước đây tôi không phát hiện cô dễ ngủ thế nhỉ?” Triệu Hải Khoát ngồi bên cạnh cô, anh thầm nói.

Nhìn Vô Niệm ngủ ngon lành, anh lại gần cô, khẽ nói: “Bạn nhỏ Vô Niệm, dậy đi, chuẩn bị tập bơi.” 10 giây sau vẫn không thấy cô thưa, anh nói: “Bạn nhỏ Vô Niệm, dậy tập bơi đi.”

Lần này Vô Niệm trả lời, cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, túm tay anh, khóc lóc bảo: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn học bơi nữa.”

“Làm chuyện gì cũng phải kiên trì, các cụ bảo rồi, kiên trì mới giành được thắng lợi.”

“Để tối rồi tập được không, tôi rất mệt.” Vô Niệm không biết học thói nũng nịu từ ai, cô tỏ vẻ đáng thương, Triệu Hải Khoát không nói gì, cô bảo: “Xin anh đấy, biệt thự có bể bơi mà, để tối tập được không?”

“Thôi được rồi, bây giờ cô ngủ hả?”

“Không ngủ nữa, tôi nằm ở đây đọc sách, anh cứ đi chơi đi, anh nhìn kìa, bọn họ đang gọi anh đấy, bọn họ lướt sóng không bằng anh, anh dạy bọn họ đi, đừng để người ta phải chờ lâu.”

Vô Niệm đẩy Triệu Hải Khoát, thấy anh đi xa, cô yên tâm ngồi đọc sách, tới tối sẽ tìm cớ trốn không tập.

Cô chắc chắn không ngờ tối nay sẽ là địa ngục.

Tới 5 giờ chiều, trên bờ cát có rất nhiều người, cũng có nhiều người đi lướt sóng. Triệu Hải Khoát vẫy tay chào anh bạn kia.

“Đi thôi, bọn mình đi chợ mua thức ăn, tối nay ăn BBQ.”

“Được, tôi muốn ăn cá nướng, sò biển nướng.” Vô Niệm nghe thế, cô đứng phắt dậy, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị tới chợ.

Bây giờ Vô Niệm rất thích đi chợ, đây là thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc, cô không biết phân biệt các loại rau cá, nhưng mà cô rất tò mò, thấy rất mới lạ, còn k1ch thích nữa. Cô nghĩ, tối nay ăn BBQ, Triệu Hải Khoát sẽ không bắt cô tập bơi đâu.

Vì để kéo dài thời gian, Vô Niệm đi chợ rất lâu, Triệu Hải có giục thế nào thì cô cũng mặc kệ, cô đi lại xung quanh, để Triệu Hải Khoát phổ cập kiến thức về các loại cá, còn cả cách chế biến.

7 giờ tối, hai người về khách sạn.

Vô Niệm nằm trên chiếc ghế dài ngoài sân, cô ăn hoa quả, uống đồ lạnh, vừa nghe nhạc vừa nhìn Triệu Hải Khoát xử lý thức ăn, lâu lắm rồi cô chưa được nghỉ ngơi, bây giờ cô thả lỏng bản thân, không muốn nghĩ chuyện gì hết, kể cả tương lai, hưởng thụ khoảnh khắc này.

Triệu Hải Khoát thấy cô vui vẻ, anh cũng vui theo, hát hò mấy bài, dáng vẻ bây giờ của cô có lẽ là dáng vẻ chân thật nhất, là dáng vẻ vốn có của Vô Niệm.

Cô ngửi thấy mùi đồ ăn, tới chỗ nướng BBQ, ăn xong con tôm hùm nướng, cô giơ ngón cái lên. Cô quyết định mình sẽ ngồi ở đây, Triệu Hải Khoát nướng xong cái gì thì cô sẽ ăn cái đấy.

“Này, cô đợi thêm tí nữa đi, sắp xong rồi, cô cứ ngồi đi.” Triệu Hải Khoát nói, Vô Niệm khép chân lại, cô dựa vào bàn, chống cằm chờ đồ ăn.

“Không uống rượu ư?” Thấy anh đặt đồ uống lên bàn, Vô Niệm hậm hực hỏi.

“Tí nữa còn phải tập bơi, không thể uống rượu được.”

“Ò.” Hóa ra anh chưa quên, xem ra tối nay cô chết chắc rồi, Vô Niệm sầu não, không muốn ăn nữa.

“Cô ăn xong rồi hả? Ăn xong thì tập bơi thôi.”

“Mới ăn no mà, phải nghỉ một lát.” Vô Niệm sờ bụng, nũng nịu nói.

“30 phút, tôi cho cô nghỉ 30 phút.” Nhắc tới tập luyện, Triệu Hải Khoát rất nghiêm túc.

Vô Niệm biết mình không mặc cả được, cô yên lặng ngồi trên ghế, nhìn bầu trời tận 30 phút.

Còn 20 phút nữa… rồi tới 10 phút… Triệu Hải Khoát là kiểu người đúng giờ, còn 10 giây nữa, anh nhắc cô, Vô Niệm nhìn bể bơi, cô đứng dậy, cởi dép ra rồi nhảy xuống, một loạt động tác chậm chạp, Triệu Hải Khoát chống tay lên eo, xụ mặt nhìn cô.

“Nói thật nhé, cô là người học bơi lâu nhất mà tôi từng gặp đấy.” Nói đến vấn đề này, Triệu Hải Khoát thẳng thừng bảo, mặc kệ là ai cũng thế, kể cả anh có theo đuổi cô đi chăng nữa.

“Tôi mới học 6 buổi, tính tổng tất cả cũng chưa tới 8 tiếng, anh yêu cầu quá cao.” Vô Niệm tức giận, từ nhỏ cô đều học lớp chọn, từ tiểu học tới đại học, nhận được rất nhiều lời khen từ người khác, vậy mà bây giờ…

“Vì cô không chăm chỉ, quá lười biếng, không kiên trì, không phải do tôi yêu cầu cao.” Triệu Hải Khoát không chịu thua.

“Với chuyện tôi không thích, dù cố gắng thế nào cũng không làm được, sao anh cứ ép tôi làm chuyện tôi không thích thế?” Vô Niệm tức giận, cô đứng im một chỗ, thở hổn hển nhìn anh.

Trước đây cô từng ép bản thân làm chuyện mà cô không thích, cô sống ở đây vì không muốn tiếp tục sống như thế nữa, cô muốn sống vì chính mình, làm một người tự do.

Lâu lắm rồi anh mới thấy dáng vẻ này của cô, anh không biết mình có làm quá hay không, có nặng lời với cô không, có phải anh ép cô không, sau khi gặp được Vô Niệm, Triệu Hải Khoát trở nên nhạy cảm, nhất cử nhất động của cô làm anh suy nghĩ đủ thứ chuyện.

Triệu Hải Khoát không biết phải làm sao, anh lẳng lặng tới gần cô, đang định kéo tay cô thì Vô Niệm rụt người lại, cô lùi về phía sau, cô đi tới thành bể, không muốn ở đây nữa.

Cô đứng ngay gần bể bơi, nhưng không thể nào đi dép lê được, cô càng hoảng loạn hơn, lảo đảo ngã xuống dưới, cô không biết bơi, Triệu Hải Khoát đỡ Vô Niệm, ôm chầm lấy cô.

Vô Niệm sợ hãi, cô ôm vai anh, vùi đầu ở cổ anh, khóc nấc lên.

Hai người không nói lời nào, cứ ôm đối phương như thế.

Triệu Hải Khoát sợ nhỡ đâu cô xảy ra chuyện gì, sợ cô lại đẩy anh ra xa, sợ mất tất cả.

Vô Niệm cũng sợ, những cô không sợ chết đuối, vì cô biết Triệu Hải Khoát ở cạnh cô, cô chỉ sợ mình không buông được quá khứ.

Một lúc lâu sau, hai người cứ ôm nhau như thế.

Vô Niệm nín khóc, cô dựa vào vai anh, khẽ nói: “Tôi có thể học, nhưng anh đừng ép tôi như thế được không, tôi không phải là vận động viên, anh dạy từ từ thôi, nhẹ nhàng với tôi một chút được không?”

Giọng nói dịu dàng như bông làm trái tim anh nhũn ra, bây giờ bất luận cô nói gì anh cũng sẽ đồng ý, anh còn trách bản thân quá nghiêm khắc với cô, “Được, tôi đồng ý, cô bảo bao giờ học thì sẽ học, nếu cô không muốn thì không học bơi nữa.”

“Vậy ngày mai nghỉ được không, mãi mới có ngày nghỉ, không bơi được không?” Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát, dè dặt hỏi.

“Được.” Anh nhìn đôi mắt hoen đỏ của cô, cực kì đau lòng.

Triệu Hải Khoát ôm Vô Niệm, nhẹ nhàng đặt cô lên bờ, đi dép lê hộ cô, anh bò lên trên, đưa khăn tắm cho Vô Niệm.

Vô Niệm tắm xong, cô nằm trên giường, không đọc sách, cũng không nghe nhạc, chỉ trùm chăn kín đầu, ngẩn ngơ suy nghĩ.

Cô nhớ lúc trước mình đi làm, nhận hết lời dè bỉu của đồng nghiệp, lúc đó cô nhát gan quá, cô nắm chặt chăn, siết chặt tay lại.

Cô tự nhủ không được nghĩ nữa, hai ngày nay cô đọc lại quyển ‘Chuyến hành hương của Harold Fry’, nghĩ xem trên đường đi, Harold đối mặt với cô đơn như thế nào.

Cô lại nhớ hồi còn bé, nhớ đến chiếc xe đạp mình từng đi, không biết bây giờ nó đã hỏng chưa. Cô còn nghĩ phải bổ sung mấy loại đồ uống mới vào menu, còn muốn nuôi một chú chó.

Ba năm qua, có những lúc cô tỉnh dậy giữa đêm, cô muốn chữa lành cho chính bản thân mình, muốn đón ánh nắng ban mai, có thể là vui vẻ, cũng có thể là bi thương.

Triệu Hải Khoát ngồi trên ghế, anh không ngủ được, vẫn chưa bình tĩnh lại, trong đầu chỉ có cảnh tượng vừa nãy, trước đây có một lần anh nghĩ cô muốn tự sát.

Triệu Hải Khoát chưa từng nghe cô kể chuyện của mình, thỉnh thoảng trong mắt cô đầy sự đau khổ mà anh không thể hiểu được, có những lúc cô phản ứng rất kịch liệt, hoặc sẽ nói mấy câu không đầu không đuôi. Nhưng anh chắc chắn, cô đã từng chịu đả kích gì đó mới thành ra thế này.

Triệu Hải Khoát nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu, anh cầu nguyện ngôi sao ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình, cùng anh bảo vệ cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.