Ngày 25 là ngày thi đấu cuối cùng.
Sáng sớm, Vô Niệm chạy được một vòng thì Triệu Hải Khoát chạy tới. Anh mỉm cười chào cô, trông không u sầu như hôm qua.
“Anh mời tôi đi ăn sáng đi, vai tôi đau lắm, anh phải bồi thường.” Cô nói.
“Được, cô muốn ăn gì?”
“Ăn mì đi.”
“OK.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chạy bộ, chạy tận 8 km. Cả hai đều đói, thế nên đi thẳng tới quá, Vô Niệm không ngừng đấm vai.
“Đau thế cơ à?” Triệu Hải Khoát cười hỏi.
“Đầu anh to như thế, dựa vào người tôi tận 2 tiếng, anh nghĩ xem có đau không? Anh còn tí lương tâm nào không thế?” Vô Niệm hậm hực đáp.
“Được được, cảm ơn cô nhiều nha.” Triệu Hải Khoát nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu chiều làm cô không quen chút nào, anh nói: “Hôm nay là trận cuối cùng rồi, cô muốn xem không, chiều nay còn có lễ hội âm nhạc đấy, vui lắm.”
“Nhưng tôi không hiểu lắm.”
“Tôi giải thích cho cô hiểm, đảm bảo kiến thức âm thanh chất lượng miễn bàn.”
“Không tin lắm.”
“Chiều nay cô cứ nghe xem, chắc chắn cô sẽ hài lòng cho xem.”
“Được, nếu không hài lòng thì tôi về trước, mặc kệ anh đấy.”
“Okie, cứ thế nhé.”
Triệu Hải Khoát giơ tay ra, định vỗ tay với cô, Vô Niệm nhìn bàn tay khô ráp của anh, cô vẽ một vòng tròn, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người cười nhìn nhau.
Buổi chiều có rất nhiều người tới xem, tựa nhìn fan nhìn thấy idol. Vô Niệm mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572272/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.