“Tôi đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Triệu Hải Khoát mệt mỏi, ngủ cả trưa, câu đầu tiên sau khi thức dậy là muốn ăn cơm.
Vô Niệm vẫn ngồi viết bản thảo, đọc phản hồi của độc giả.
“Anh đi đi, tôi không đói, à, đúng rồi, tôi không được rời khỏi tầm mắt của anh, anh xem trong nhà có gì rồi làm bừa món nào mà ăn.” Ánh mắt Vô Niệm không rời màn hình.
“Tôi là bệnh nhân, giờ không có sức nấu cơm, hay là cô nấu đi.”
“Không nấu.” Vô Niệm không nói nhiều.
“Tôi có thể dạy cô.”
“Tôi không thích, cũng không muốn học.” Vô Niệm bận rộn làm việc, trả lời cho qua.
“Thực ra nấu cơm rất dễ, lấy trứng xào với cà chua…” Triệu Hải Khoát lải nhải nói một mình.
“Bây giờ chúng ta ra ngoài ăn, anh đừng nói nữa.”
Vô Niệm còn đang xem bình luận của độc giả, Triệu Hải Khoát bên cạnh càng nói càng hăng đành phải đồng ý.
Hai người lái xe điện đi, Vô Niệm ngồi phía trước, Triệu Hải Khoát ngồi sau thao thao bất tuyệt chuyện ở đây và tuổi thơ của mình.
“Sao còn chưa đến nữa, chúng ta sắp vào nội thành rồi.”
“Nhanh nhanh, phía trước rẽ trái.”
Lần trước hai người đi ăn, Triệu Hải Khoát quen nhiều quán, sợ Vô Niệm gặp phải chuyện như lần trước, cho nên lần này đi ăn anh chọn quán ở nội thành, xa làng chài một chút.
Chỉ lát sau, bọn họ đi đến một quán thịt nướng phong cách xưa cũ.
“Tôi thấy mỗi ngày cô đều chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572252/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.