8 giờ tối, Vô Niệm viết phần kết thúc của bản thảo rồi xuống lầu sắp xếp đống đồ lộn xộn trong quán.
Trong quán đầy dấu vết đánh nhau, mấy bình thủy tinh bị vỡ, đồ uống rơi vãi, bàn ghế bị đổ cách bàn không xa, xem ra phải tốn công dọn dẹp.
Vô Niệm cầm khăn lau khô vết nước dưới đất, nhặt đống thủy tinh bị vỡ.
“Có cần tôi giúp không?”
Triệu Hải Khoát thận trọng hỏi, sợ mình nói không đúng lại bị Vô Niệm mắng.
“Vương Vũ Điềm nói đóng cửa, tôi thấy đèn vẫn còn sáng, đi qua nhìn xem một chút.”
“Không cần, tự tôi làm được”, cô nói xong, tay không ngừng quét dọn.
“Thật ra tôi tìm cô muốn bàn bạc một chút về chuyện của Vu Tình, nó hiện tại cũng không dễ dàng, hôm nay nó làm không đúng, nhưng ngày thường rất cần cù chịu khó, có trách nhiệm với công việc, đối với khách hàng ai cũng như nhau, cô là chủ của nó, cô có thể không đồng tình, vì sao lòng dạ lại độc ác, không có tính người, khi mà nó cần tiền và sự giúp đỡ nhất thì cô lại sa thải nó, cho con bé thêm một cơ hội nữa rất khó sao?”
Anh thực sự không hiểu vì sao cô chỉ để lại một câu “không cần tới làm” mà rời đi, đúng là người phụ nữ máu lạnh không có tình người.
Vô Niệm ngẩn người, lúng túng đối mặt với mấy lời chất vấn của Triệu Hải Khoát, cô ném đống giấy lau trên tay, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tức giận nói:
“Tôi bảo đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572219/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.