Ngày hôm sau, Vô Niệm dậy sớm như thường lệ, bình minh, bờ cát, chạy bộ, một ngày mới, cô cũng trở thành một phiên bản mới.
Cô chạy ngược lại với bình mình, Triệu Hải Khoát lúc này xuất hiện chạy bên cạnh cô, không nói không rằng cứ thế lẳng lặng chạy theo.
Vô Niệm không kiên nhẫn trừng mắt về phía anh mấy lần, rồi tăng tốc độ chạy, anh cũng chạy nhanh theo, cô dừng lại nghỉ ngơi, anh cũng dừng lại theo.
Cô thở dài, ánh mắt trợn to, nhìn về phía anh, nói: “Anh chạy theo tôi làm gì.”
Đêm qua anh uống nhiều rượu, hôm nay lại dậy sớm như vậy, thân thể anh dù khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi sáng ra đã chạy bộ thế này. Anh bình ổn nhịp thở, yếu ớt nói: “Hôm nay tiết trời rất tốt, tôi chạy bộ tập thể dục buổi sáng rèn luyện thân thể.”
“Tôi không hỏi anh sáng sớm làm gì, tôi muốn hỏi là, tại sao anh lại chạy theo tôi”, Vô Niệm không bình tĩnh, cô ghét kiểu áp chế vô hình này.
“Thì là chạy bộ đó, hôm nay thời tiết tốt như vậy mà”. Triệu Hải Khoát vẫn chỉ có câu nói cũ, dù cô hỏi thế nào anh cũng trả lời lý do này.
Nói cũng vô ích, Vô Niệm quyết định không để ý anh nữa, tự mình chạy tiếp.
Anh thấy cô chạy đi cũng im lặng đi theo. Bình thường chỉ nói với cô được đôi câu, hôm nay thời tiết tốt thật, bờ cát này, cả sóng biển nữa, quá là đẹp luôn.
Cô không đáp lại anh, chỉ chuyên tâm chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572210/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.