Sáng sớm hôm sau, Vô Niệm chạy bộ bên bờ cát ngắm bình minh, những lúc như thế này cô mới cảm thấy tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, mới cảm thấy mình vẫn đang còn sống.
Triệu Hải Khoát nhìn thấy Vô Niệm đang chạy ở bờ biển, do dự hồi lâu rồi mới đi theo, “Sáng nào cũng gặp cô ở đây, bình thường cô dạy lúc mấy giờ thế?”
Vô Niệm không trả lời anh.
Cô không thích nói chuyện với người khác. Kinh nghiệm trong quá khứ khiến cô nhận ra rằng những mối quan hệ phức tạp chỉ gây cho mình phiền phức không đáng có. Những người cố gắng kết bạn với người khác, dù là thật tâm hay giả ý thì họ chỉ là tò mò, không căn cứ để suy đoán, họ chỉ đi tìm những điều phù hợp với mình mà thôi. Kiểu như họ muốn biết bạn từ đâu đến, hỏi bạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ sẽ không thật lòng quan tâm bạn, họ chỉ muốn lợi dụng bạn.
Triệu Hải Khoát không thấy Vô Niệm trả lời cũng trầm mặc, chỉ chạy theo cô.
Vô Niệm nghĩ thầm, rõ ràng mình đã lạnh lùng không để ý anh, vậy mà sao anh còn chạy theo cô chứ, tụt mood ghê gớm. Cô nghĩ vậy liền quay người trở về quán trà sữa, để lại Triệu Hải Khoát vẫn còn ngơ ngác tại chỗ.
Triệu Hải Khoát ảm đạm đi về câu lạc bộ lướt sóng, tự hỏi sao có thể có một người kì lạ như thế nhỉ, nói thế nào cũng là hàng xóm một sáng một chiều mà một câu cũng chẳng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-ca-duoi-troi-sao/2572206/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.