Thời gian: Khoảng hơn ba năm rưỡi sau khi câu chuyện này xảy ra, đúng vào thời kỳ hoa sen nở rực rỡ, thơm ngát. 
Địa điểm: Phủ Tĩnh Hải Vương, Hoa Ly. 
Tấm rèm cửa thêu hình hoa sen rực rỡ vừa được mở ra, gió lùa vào mang theo hương hoa thơm ngan ngát, khiến người ta phải ngất ngây, say đắm. 
Ninh Thanh Vũ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vội vã nhỏm dậy nói với Vô Song: “Mau đi xem lại có chuyện gì thế? Ta đã nói là để cho nhũ nương chăm sóc không ổn mà, vương gia vẫn cứ mời hai người về, bây giờ để cho trẻ con khóc đến mức này”. 
Vô Song tuân lệnh, vội vã chạy ra ngoài. 
Thanh Vũ vốn rất thính ngủ, vừa nghe thấy tiếng đứa con gái bé bỏng khóc là chẳng còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, liền ngồi dậy khỏi chiếc giường trúc, khoác tấm áo mỏng lên người rồi cầm theo chiếc quạt ra ngoài xem tình hình ra sao. 
Vô Song lúc này đang đứng ngoài hành lang trách mắng nhũ nương: “Tiểu quận chúa vốn dĩ ngoan lành, tại sao hai ngày nay cứ khóc quấy mãi thế? Rốt cuộc nhũ nương có tận tâm không vậy?” 
Nhũ nương nhăn nhó mặt mày đáp lại: “Cô nương, ta nào dám lơ là, chỉ có điều… chỉ có điều…” 
“Chỉ có điều làm sao?” 
“Chỉ có điều tiểu thế tử thỉnh thoảng lại chạy tới chọc tiểu quận chúa, toàn chọc ghẹo đến lúc nào tiểu quận chúa khóc mới chịu thôi”. 
“Tiểu thế tử… ở đâu rồi?” 
Vô Song bắt đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-tieu-cuu-trung-xuan-y-vu/2562455/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.