Từ trước đến nay chưa từng có ai nói mạng tôi vững. Thế nhưng khi mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong cung Di Thanh, nhìn thấy Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt hầu hạ mình, tôi mới sực nhớ ra câu nói về tai họa hơn ngàn năm trước. 
Hồng nhan họa thủy. 
Lần này, tôi lại gây họa cho ai đây? 
Cảm giác tê dại khiến tôi mê man đã tan biến, dưới tấm vải lụa cuốn quanh lưng, vết thương vẫn không ngừng nhói đau. 
“Chiêu nghi, người mau uống thuốc đi”. 
Ngưng Sương bê bát thuốc đến, dùng thìa bón những thìa thuốc đen ngòm đến trước miệng tôi, vẫn là nụ cười dịu dàng trước kia, vẫn vô cùng thận trọng chăm sóc cho chủ nhân. 
Tôi mơ màng suy nghĩ, có cảm giác như mình vẫn đang mơ. 
Lẽ nào tôi vẫn còn trong giấc mộng? 
Hoặc giả, từ việc bị Đường Thiên Trọng cướp đi, sau đó bất giác đánh mất trái tim, rồi việc Đường Thiên Kỳ, Đường Thiên Tiêu liên thủ ám toán, tương phùng cùng Đường Thiên Trọng ở chiến trường khốc liệt đầy tuyết trắng mới thật sự là một giấc mộng dài. 
Khi tỉnh mộng, tôi vẫn ở trong Hoàng cung Đại Chu, vẫn là phi tử của Đường Thiên Tiêu, vẫn là một Ninh chiêu nghi mà Đường Thiên Trọng không từ thủ đoạn, tìm mọi cách để đoạt được về mình hay sao? 
Tôi liền hỏi: “Đây là thuốc gì?” 
Ngưng Sương mỉm cười đáp lại: “Chất độc đã giải trừ, đây đều là những vị thuốc bồi bổ lại sức khỏe cho chiêu nghi thôi. Nghe thái y nói, chiêu nghi vừa phá thai đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-tieu-cuu-trung-xuan-y-vu/2562446/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.