Tôi hoàn toàn có lý do tin rằng, lúc đầu Đường Thừa Sóc truyền tôi đến gặp không hề có ý định tốt đẹp gì, chắc hẳn đã nghe lời thị phi của ai đó, dự định thanh lý môn hộ thay cho người con trưởng vô tình, đột ngột thay đổi thành đa tình của mình. Thế nhưng từ sau khi nói đến phụ thân của tôi, thái độ của ngài đã thay đổi rõ rệt. 
Xem ra ngài đang vô cùng hài lòng, mãn ý, không cần biết là đối với chiến tích lẫy lừng của phụ thân hay là kỹ thuật xoa bóp điểm huyệt của tôi, lúc này ngài đang mỉm cười tươi rói, vô cùng thân thiện. Nếu như không phải sức khỏe không ổn, tôi đoán chắc ngài nhất định nói chuyện hai, ba canh giờ với tôi cũng không hề thấy chán. 
Nhìn thấy ngài uống thuốc xong ngủ thiếp đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy. 
Vô Song vội vã đỡ lấy tôi rồi mỉm cười nói: “Tuy rằng cô nương không nói nhiều, nhưng quả thực rất có duyên, nhìn xem, vương gia cũng rất yêu quý cô nương đấy.” 
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tôi mỉm cười nói: “Cũng đến lúc chúng ta nên quay về rồi. Không bao lâu nữa hầu gia sẽ hồi phủ, chúng ta mau đi xem xem hôm nay nhà bếp chuẩn bị những món gì, có hợp với khẩu vị của ngài hay không. Nếu mà ăn không hợp khẩu vị, lại bảo chúng ta phải nấu món khác thì chết. Ta chẳng muốn vào nhà bếp chút nào.” 
Giọng nói vừa phải không lớn quá, mang theo chút e thẹn và đắc ý nhưng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-tieu-cuu-trung-xuan-y-vu/2562428/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.