Đột nhiên trái tim tôi đập như trống, tiếng xe ngựa còn chưa kịp ngừng lại, tôi đã vội vã vén rèm lên nhìn ra phía ngoài, chợt thấy chiếc xe đã tiến vào một khu rừng rậm, kỳ bí.
Ánh nắng yếu ớt, nơi này cây cối rậm rạp, âm u, tràn ngập tiếng chim hót ve kêu, chẳng thấy người qua kẻ lại, đúng là một nơi thích hợp để che dấu vết tích.
Một chiếc xe ngựa bọc vải xanh hơi cũ cũng đang dần dần tiến lại phía này, một đám người khác đang dắt ngựa đưa xe lại gần chỗ chúng tôi. Người cầm đầu dắt theo một chú tuấn mã tuyệt đẹp, mặc trên người bộ trang phục màu xanh tươi sáng, sạch sẽ, thân hình cường tráng, khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ôn hòa, nho nhã. Người đang bước đến chính là Trang Bích Lam.
“Bích Lam”.
Tôi gọi lớn tiếng, xông ra khỏi xe ngựa, nhanh chóng chạy tới chỗ chàng.
Nước mắt đã đong đầy khóe mắt, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén đến cùng, chỉ sợ khi ánh mắt mơ hồ, hình ảnh của chàng sẽ nhanh chóng biến mất, lại sợ rằng bóng hình sắp sửa chạm tay tới kia chỉ là ảo giác của tôi, chớp mắt một cái tất cả sẽ tan biến theo mây khói.
Thế nhưng cuối cùng chàng đã ôm chặt lấy tôi. Hơi thở chàng thanh nhã, ấm áp, chẳng khác nào đóa sen mùa hạ giữa hồ nước xanh trong đang bao bọc lấy thân thể tôi.
“Vũ Nhi, ta sẽ không bao giờ bỏ nàng lại một mình nữa”. Đôi mắt chàng sáng lên, đôi môi khẽ lướt qua vầng trán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-tieu-cuu-trung-xuan-y-vu/2562417/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.