Trầm Bích hắn là một kẻ cực kì chung tình, hắn một khi đã yêu ai đó, vậy thì đại biểu rằng cả đời này hắn sẽ chẳng thể nào bỏ đi cảm xúc trong tim mình. Hắn có thể dùng tất cả mọi thứ mà mình có để khiến cho đối phương được hạnh phúc, có thể mang cả thân mình ra mà bảo vệ, mà đánh đổi, hắn là một kẻ điên vì tình. Nhưng tự tôn của hắn cao quá, hắn thà rằng để cho trái tim rỉ máu, chịu muốn vàn đau khổ cũng không thèm chia sẻ yêu thương cùng kẻ khác, hắn không chịu được cái cảnh nhìn thấy người mình dành tình cảm sâu đậm lại ở trong vòm ngực của một ai đó mà thổn thức, mà tìm kiếm sự an ủi. Hắn quật cường như thếm vừa khiến người ta cảm thấy nể phục, lại vừa đáng thương.
Cố Nam Dương là một kẻ đa tình, hắn yêu Trầm Bích, coi Trầm Bích là người mà hắn có thể dựa vào cả đời này, cũng là bến đỗ cuối cùng của hắn, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không thể chấm dứt hoàn toàn với người cũ. Việc cứ thế đứng giữa và phân vân dẫn đến cả hắn, cả Trầm Bích, và cả người hắn đã từng yêu phải rơi vào vòng đau khổ, không phải hắn không hối hận, nhưng hối hận thì có ích gì?
Người Cố Nam Dương đã từng ở bên là Vô Ngôn, thực tế, Vô Ngôn cũng yêu Nam Dương rất nhiều, kể cả khi mối tình giữa hai người coi như đã chấm dứt, Nam Dương cũng đã có người mới rồi thì y vẫn không thể nào ngăn cõi lòng mình thôi nhung nhớ. Những gì mà y dành cho Nam Dương cũng chẳng hề thua kém cảm tình giữa Trầm Bích và hắn bây giờ, hắn không thể nào vui vẻ được khi mà Nam Dương bị kẻ đó cướp đi, cũng không thể quên được những năm tháng cả hai từng gắn bó.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.