Đêm đã khuya.
Cảnh vật nơi đây thật vắng vẻ và yên tĩnh.
Thỉnh thoảng vài chiếc lá buông mình rơi sột soạt nằm yên trên mặt đất.
Trịnh Kiếm Hồng thầm nhủ :
- Hừ! Sao vắng tanh thế này!
Chàng không dám làm động gì, sợ đối phương mai phục, nên nhè nhẹ lần bước trong đêm tối.
Đỗ Thu Linh cũng đi sát kế bên.
Thấy tình hình lặng trang như đêm ở bãi tha ma. Nàng khẽ rùng mình, kề tai nói nhỏ với Trịnh Kiếm Hồng :
- Có lẽ Bích Linh lão tăng đi rồi cũng nên.
Trịnh Kiếm Hồng nói :
- Nếu được vậy mình đỡ lo cho lão. Nhưng muốn biết chắc chắn chúng ta đợi sáng xem sao.
Đỗ Thu Linh nhăn mặt :
- Em thấy chúng ta nên đi ngay là hơn.
Trịnh Kiếm Hồng bực tức :
- Thì em cứ đi một mình đi.
Nói xong, chàng phóng mình lên ngọn núi gần đó, ẩn vào một tảng đá to rồi nhìn xuống tứ bề xem xét tình hình một lần nữa.
Chàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Tứ bề vẫn yên tĩnh như tờ.
Bỗng nhiên phía trời đông, ánh chưởng quang chớp nhóa liên hồi như sao xẹt.
Tiếp theo tiếng nổ “Bùng! Bùng!” vang động xé nát màn đêm.
Chàng kinh hô lên :
- Chết! Họ đánh nhau dữ tợn kìa.
Bùng! Bùng!
Núi rừng rung chuyển.
Chưởng quang bay xẹt lập lòe.
Trịnh Kiếm Hồng nắm tay Đỗ Thu Linh nói :
- Chúng ta phải qua bên đó!
Hai người tung mình nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853122/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.