Lý Minh Châu hiểu ý, hỏi :
- Giáo chủ muốn thế nào mau nói đi. Chúng tôi không có thời giờ nhiều.
Nàng dứt lời liền hướng qua Trịnh Kiếm Hồng thúc hối :
- Thôi chúng ta đi đi anh.
Cô Lâu giáo chủ vội hét :
- Khoan đã.
Lý Minh Châu hỏi :
- Còn chuyện gì?
Tiếng Lý Minh Châu chưa dứt, Cô Lâu giáo chủ liền đưa tay vẫy một cái, tức thì ánh sáng lân tinh tứ phía xuất hiện lập lòe, bay xẹt như muôn ngàn ánh sao rơi.
- Cô nương kia nghe ta hỏi đây. Cô nói cô đã biết qua khí giới của ta phải không?
Lý Minh Châu ung dung đáp :
- Đúng rồi!
- Tại sao còn dám đi vào “hố xương người” của ta?
Lý Minh Châu không khỏi thầm sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cười lạt :
- Giáo chủ, ngươi đừng quá tự hào. Chúng tôi tuy biết có “hố xương người”.
Nhưng muốn vào thì cứ nào, có gì dám với lại không dám.
Cô Lâu giáo chủ bỗng cất tiếng cười âm trầm :
- Khà... khà!... Tốt lắm! Khà khà!... Ngươi dám qua mặt ta ư?
- Đừng nói bậy!
- Nói bậy à? Để ta cho ngươi coi sự lợi hại của Cô Lâu giáo này.
- Vậy thử đưa ra xem!
- Nhưng trước khi cho ngươi thấy sự lợi hại của bản giáo, ta cần nói rõ là bọn chúng bây vì không biết chỗ “hố xương người” nên mới đi lạc vào. Nếu trước kia bọn chúng bây biết được, thì đâu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.