Thái Trí nghe Trịnh Kiếm Hồng hỏi thế, lão tin chắc nó là câu trong Đại Thần bảo kinh thật chớ không phải giả. Lão trầm mặt xuống suy nghĩ tìm cách khai miệng Trịnh Kiếm Hồng, giải nghĩa cho lão nghe, chớ không thể bỏ qua.
Trịnh Kiếm Hồng, trái lại, thần sắc biến đổi không ngừng. Chàng cho rằng, đối phương nếu không phải Bích Linh Ma Ảnh đột lốt Thái Trí đại sư thì ít ra cũng có sự liên hệ mật thiết với lão ma ấy.
Chàng không thấy Thái Trí trả lời, trong lòng bực tức đến cực độ, nghiến răng hét :
- Không chịu nói hả?
Thái Trí giật mình, ngẩng đầu lên :
- Việc này...
Trịnh Kiếm Hồng mặt hiện nét khủng bố, giết người, công lực dồn sẵn hai tay, lạnh lùng nói :
- Bộ ta giỡn với ngươi sao? Có mau nói thật không?
Thái Trí thách thức :
- Không thì làm gì?
- Cho ngươi về Âm phủ!
Câu nói của chàng tựa hồ như nhát búa đập vào tai.
Đối phương trong lòng điên tiết lên, nhưng cố nhịn, lạnh nhạt nói :
- Tại sao Tôn chủ lại hỏi tôi. Ngoài Tôn chủ ra, có ai hân hạnh đọc được Bảo kinh mà Tôn chủ sợ hãi vậy.
- Kha! Kha...
- Sao Tôn chủ lại cười?
Trịnh Kiếm Hồng quét mắt chiếu thẳng vào mặt đối phương quát :
- Có phải Bích Linh Ma Ảnh nói cho ngươi nghe không? Nói!
Thái Trí đại sư chấp hai tay lên ngực.
- Nam Mô A Di Đà Phật! Tôn chủ tự nói thế là ý thế nào, lão tăng thật tình không hiểu.
Trước câu nói của đối phương, Trịnh Kiếm Hồng ngơ ngác, không hiểu đối phương toan tính gì. Nhưng chàng đã có chủ định rồi. Nếu Thái Trí đại sư dù là Thái Trí đại sư thật của chùa Thiếu Lâm mà theo tà đảng, câu kết với Bích Linh Ma Ảnh thì nên giết đi để trừ hại. Sau này phái Thiếu Lâm có tội buộc chàng thế nào chừng đó sẽ tính.
Nghĩ xong, Trịnh Kiếm Hồng hữu chưởng giơ lên, chân bước tới một bước.
Thái Trí tự biết công lực mình không bằng Trịnh Kiếm Hồng, nên lui về, hỏi :
- Tôn chủ! Ngài định giết người à?
Trịnh Kiếm Hồng lạnh lùng trả lời :
- Đúng!
Thái Trí thất sắc, chân lùi dần ra sau.
Trịnh Kiếm Hồng cứ thế tiến tới.
Phút chốc, Trịnh Kiếm Hồng dồn Thái Trí lui sát bờ sông.
Không ai nói với ai một tiếng.
Mắt đăm đăm nhìn nhau nẩy lửa.
Tay sẵn sàng xuất động.
Cảnh vật chìm lặng trong bầu không khí nặng nền, căng thẳng. Chỉ có tiếng chân di động chầm chậm từng bước một, xào xạc trên lá khô.
Ùm! Một tiếng, Thái Trí đã trật chân xuống nước nhưng mắt vẫn không buông rời tầm chẳng của Trịnh Kiếm Hồng.
Trịnh Kiếm Hồng chỉ cần khẽ nhích động là “Diêm Vương Cầu Hồn chưởng” sẽ chém đứt đôi đối phương làm hai đoạn ngay.
Trong cái giây phút thập tử nhất sinh ấy, đột nhiên từ phía sau lưng Trịnh Kiếm Hồng phát ra tiếng nói :
- Lão tăng đây mới chính là Thái Trí đại sư của Thiếu Lâm phái, còn người trước mặt Tôn chủ là giả. Ngài mau giết nó đi.
Trịnh Kiếm Hồng giật nẩy mình, “ồ” lên một tiếng liền nghĩ kẻ vừa đến chắc cũng không phải là người tốt. Chàng thu hồi công lực về. Và như chực nhớ ra điều gì, chàng nhíu mày nói thầm.
- Quái lạ!... giọng nói nghe quen quen chắc... chắc là... là...
Chàng muốn quay lại nhìn coi ai. Nhưng đang đứng vào cái thế giọng kiềm, trước sau đều có địch thủ, sơ suất một chút là bỏ mạng nên chàng không dám cử động. Mắt đăm đăm nhìn vào Thái Trí trước mặt, tai lắng nghe, đề phòng bất trắc phía sau.
Riêng phần về Thái Trí, lão cũng nhớ mường tượng giọng nói của kẻ lạ vừa đến. Nhưng chưa biết được là ai. Lão cũng không dám mở miệng hỏi vì sợ Trịnh Kiếm Hồng ra tay, đành đứng chân trên bờ, chân dưới nước chịu trận.
Tiếng người phía sau lại nói tiếp :
- Tôn chủ hãy bước tránh qua một bên, để lão tăng thu xếp tên giả mạo này cho.
Trịnh Kiếm Hồng đáp :
- Không cần.
Lời chưa dứt, thân hình đã phóng tạt qua một bên.
Hành động chớp nhoáng của Trịnh Kiếm Hồng có hai lý do.
Thứ nhất, đối phương có thân pháp vô cùng tinh nhuệ, chứng tỏ công lực không phải tầm thường.
Thứ hai, vì Trịnh Kiếm Hồng vừa phát giác giọng nói của đối phương, giống hệt như giọng nói của tên Thái Trí đã hạ sát Huyết Thủ Cuồng Sinh trước kia.
Đương lúc chàng tung mình lên, Đỗ Thu Linh cũng lập tức phóng theo chàng.
Véo! Véo! Véo...
Năm đường chỉ phong của tên Thái Trí mới đến say bay xét về phía Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh.
Hai người cả kinh, vội nằm rạp xuống. Nhưng đã trễ, năm chỉ phong đã đánh trúng vào huyệt đạo, vô phương cựa quậy.
Chàng chỉ còn biết buột miệng trách thầm sao mình quá vô ý? Rồi thầm vận công giải huyệt.
Đương khi đó, hai lão Thái Trí lườm nhau. Lão Thái Trí đến trước hét lớn :
- Hôm nay là ngày cùng của ngươi.
Tiếp theo câu nói, hữu chưởng đưa lên, nhắm ngay lão Thái Trí kia.
Trịnh Kiếm Hồng sửng sốt, không hiểu tại sao cùng một bọn mà chúng lại đánh nhau.
Liền đó, chàng đã hiểu nguyên do, trong lòng càng thêm căm giận.
- Ừ! Tụi bây muốn độc tham Bảo kinh cứ giết nhau đi.
- Bùng! Ầm! Bằng!...
Liên tiếp hằng loạt kình lực va chạm ép nhau làm kinh tai nhức óc.
Họ quyết thanh toán chết sống với nhau, không ai nhịn ai.
Càng đánh, lão già Thái Trí đến trước càng kém thế, công lực yếu dần hơn lão Thái Trí mới đến.
Qua vài chiêu thức, Trịnh Kiếm Hồng đã nhận ra lão Thái Trí mới đến chính là tên Bích Linh Ma Ảnh. Còn Thái Trí kia là ai, sao lại biết được kinh văn Đại Thần bảo kinh? Trịnh Kiếm Hồng nghĩ ngợi điên đầu cũng không sao giải đáp nổi.
Chợt lão Bích Linh Ma Ảnh cười khặc khặc nói :
- Này đại sư, lần trước chúng ta gặp qua không ra tay. Sao lần này đại sư lại đổi thái độ?
Lão Thái Trí mắt nhìn lom lom vào đối phương đột nhiên thất sắc. Vì đối phương hóa trang giống hệt lão một thứ.
Lão nhếch môi nói :
- Tưởng là tên nào té ra lại là nhà ngươi.
- Dĩ nhiên là ta. Người khác làm gì có tài cải trang được.
- Thế, lúc ở U Ma cốc của bọn Ngũ Đại Ma Tinh, ngươi cải dạng là ai?
- Lúc đó ta không có hóa trang.
- Ồ!...
Thái Trí vô cùng kinh ngạc trước câu nói của đối phương. Lão ngẩng người giây lát mới mở miệng :
- Trong võ lâm khó có ai trông thấy được mặt thật của ngươi. Vậy sao lúc gặp ta lại không tránh mà chường mặt thật ra đó?
Thái Trí giả lạnh lùng cười :
- Nói thật cho đại sư rõ vì lúc đó quá bất ngờ nên chưa kịp...
Thái Trí thật mạnh dạn hỏi :
- Như vậy ta là người đầu tiên đã trông thấy mặt thật của ngươi...
- Có thể nói như vậy.
- Tốt lắm!
- Tốt cái gì?
- Ta sẽ họa hình thù, sắc diện của người truyền cho khắp võ lâm thiên hạ...
- Ha! Ha! Ha!
Thái Trí giả cười thâm độc, nói :
- Phàm hễ ai thấy mặt thật của ta thì chết.
Thái Trí thật thất sắc :
- Chết!
- Đúng vậy!
Lời xác định của đối phương như một án tử hình của quan tòa khiến lão Thái Trí rúng động hồn vía.
- Sao lúc ấy ngươi không giết ta?
Thái Trí giả cười nham hiểm :
- Vì ta rất cần ngươi nhiều việc. Bây giờ thì...
- Thì thế nào?
- Ngươi dù lên trời hay độn thổ cũng khó thoát rồi.
Nghe giọng nói lạnh lùng của đối phương, lão Thái Trí bắt rùng mình, nổi gia gà. Tuy nhiên lão cũng tự tin mấy chục năm tu luyện, bậc nhất võ công Thiếu Lâm tự nếu không cự nổi, ít nhất cũng thoát thân được, liền vận công vào hai tay, thủ thế.
- Ngươi dám?
Đối phương lạnh lùng :
- Ngươi sức mấy mà ta không dám.
- Ta mà có bề gì, Thiếu Lâm tự đâu để ngươi yên.
- Còn lâu! Đừng giở trò rung cây nhát nhỉ với ta.
- Hừ! Ngươi đã mạo danh ta giết Huyết Thủ Cuồng Sinh phải không?
- Đúng!
- Rồi truyền rao khắp thiên hạ... cũng là ngươi.
- Đúng!
- Vậy thì ngươi quá lắm rồi.
- Chưa hết đâu.
- Chưa hết?
- Phải!
- Nói?
- Ta cải trang ra dáng mạo của ngươi xúi dại Nhiệt Trường Sư Thống, giết Lôi Đình kiếm khách Đỗ Thiên Uy, hì hì...
Lão ngừng một chút rồi nói với giọng móc hông :
- Ta cải trang đủ hạng người, đi đi lại lại, gặp tụi bây không biết bao nhiêu lần. Thế mà tụi bây không biết bao nhiêu lần. Thế mà tụi bây có mắt không ngươi có tức không?
Câu nói đó, khiến lão Thái Trí đại sư phái Thiếu Lâm đỏ mặt. Chẳng riêng gì Thái Trí mà Trịnh Kiếm Hồng nằm đó cũng mắc cỡ, bụng không khỏi phục tài cải dạng của kẻ thù.
Chàng càng nghĩ càng thêm tức muốn vùng dậy cho lão ma một trận nát thây, nhưng toàn thân tê liệt, bất động, đành nằm im, lòng không khỏi lo thầm cho Thái Trí.
Thì ra lúc Trịnh Kiếm Hồng, Lý Minh Châu và Bích Linh lão tăng đi rồi, Bích Linh Ma Ảnh mới gặp Thái Trí đại sư.
Như vậy lão Thái Trí này là thật đệ tử của Thiếu Lâm.
Bây giờ Trịnh Kiếm Hồng mới hiểu. Suýt chút nữa chàng đã giết lầm người rồi. Nhưng còn một điều, chàng hết sức khó giải là, tại sao Thái Trí đại sư lại biết rõ được hai câu kinh trong “Đại Thần bảo kinh”.
Thái Trí đại sư nói :
- Được lắm! Ngươi cho chúng ta ngu ngốc không biết gì.
Nhưng xin hỏi, hai câu kinh ngươi nói cho tôi nghe ở đâu mà ngươi thuộc?
Lão Ma Ảnh cười lạt :
- Ngươi đã hỏi qua thằng ranh con Trịnh Kiếm Hồng rồi, còn hỏi ta làm gì.
Bộ không tin hai câu ấy là thật sao?
- Ta hơi lấy làm lạ...
- Lạ? Lạ cái gì?
- Vì Đại Thần bảo kinh chỉ một mình Trịnh Kiếm Hồng biết qua mà thôi.
Sao lại do chính miệng của người nói ra.
Thái Trí giả cười hì hì :
- Ngươi ngạc nhiên cũng phải. Vì chính...
Lão vụt ngừng lại. Trịnh Kiếm Hồng hồi hộp chờ câu trả lời coi lão nói thế nào.
Nhưng lão Thái Trí giả chầm chậm bước qua, bước lại, hồi lâu mới nói :
- Tình cờ gặp người ở U Ma cốc, ta có ý đi... giết ngươi. Chợt nghĩ ra ngươi có thể giúp được ta... nên mới có ngày nay...
Thái Trí nghe ra giật mình...
- Ồ! Ngươi lợi dụng ta?
Lão ma gật đầu :
- Đúng rồi! Lúc gặp ta, chắc ngươi còn nhớ danh hiệu Ma chúa chứ?
- Nhớ!
- Lúc ấy ngươi định giết ta?
- Phải!
- Ta nói là đã nghe qua Đại Thần bảo kinh thì ngươi lại ra vẻ ôn hòa cầu thân với ta, làm mất cả danh dự của con người võ lâm chính phái. Ta nghĩ mà buồn cười mắc cỡ giùm cho ngươi.
Thái Trí đại sư bị chỉ trích, lão điên tiết quát ầm lên :
- Đừng láo! Đừng láo! Ta mà đi cầu thân hạ mình làm nhục môn phái à?
- Nếu không, sao lúc ta nói là biết qua Bảo kinh, ngươi hỏi tới tới vậy.
- Chỉ vì muốn biết coi thật hay giả.
- Ừ, nói nghe cũng có lý. Nhưng tại sao còn đi hỏi thằng ranh con ấy? Có phải vì tham vọng luyện võ công cao cường để chinh phục thiên hạ không?
- Không! Sở dĩ đến hỏi Trịnh Kiếm Hồng là vì ta muốn Trịnh Kiếm Hồng xác nhận hư thực ra sao.
- À! Thực hư à? Chớ không phải vì tham vọng.
- Không!
Lão Ma rùng vai, cười khẩy :
- Khà khà!... Ngươi tự hỏi lương tâm mình thì biết, chớ lời đầu môi chót lưỡi ai nói không được.
- Việc này thì...
- Thôi, đừng nói nhiều. Hễ một khi muốn luyện tập “Đại Thần bảo kinh” tức là mình đã có tham vọng rồi. Dù bằng tư tưởng cũng là tham vọng chứ đừng nói chi khi đã luyện.
Thái Trí đại sư như nghẹn họng. Lão ấp úng một hồi gượng gạo nói :
- Ta là võ lâm chính phái không thể có ý tưởng đó được. Chỉ vì hiếu kỳ hỏi cho biết vậy thôi. Mà dù cho có muốn luyện tập đi nữa cũng phải hỏi qua chủ nhân “Đại Thần bảo kinh” cho phép hay không chớ nào tự ý một mình...
Chủ nhân Bảo kinh là Trịnh Kiếm Hồng, tại sao không dùng lời ôn hòa dịu ngọt coi nó có ưng thuật cho mình luyện tập không. Sao lại dùng ám khí hạ nó.
Ngươi tự xưng là võ lâm chính phái, mà có thái độ, hành động còn hèn hạ hơn bọn ta ma của ta. Chưa chắc ngươi giết Trịnh Kiếm Hồng mà tự luyện được Bảo kinh đâu. Ngươi quên Thần Long Kỳ Hiệp, một đại võ lâm, kiến thức rộng bằng trời mà còn phải phản tẩu nhập ma, ọc máu mà chết đó sao?
Thái Trí đại sư bị đối phương chửi vào mặt, cứng họng, đứng ngơ ra một hồi rất lâu mới ấp úng :
- Ta... ta tưởng Trịnh Kiếm Hồng cũng như bọn ngươi, một thứ ma đầu phá hoại võ lâm nên...
- Lão Ma cười gằn :
- Ngươi không biết Trịnh Kiếm Hồng là người thế nào mà dám quơ nó vào bọn gian tà?
Thái Trí đại sư uất giận la lớn :
- Tại sao ngươi nói thế? Chẳng phải ngươi đã nói với ta ở U Ma cốc là nó và ngươi đồng ý cho nhau Bảo kinh luyện tập, ngươi trở nên “Ma chúa” nó làm “Tôn chủ võ lâm” đó sao?
- Hừ! Ai đã nói?
Trịnh Kiếm Hồng nằm nghe đôi bên nói với nhau đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác như người trong mơ vừa tỉnh.
Thì ra Thái Trí đại sư, một phần cũng muốn luyện tập võ công độc đáo này, một phần cũng muốn ra tay hạ chàng cũng như lão Ma kia để tiêu trừ di hại cho võ lâm chính phái. Nếu chàng và Bích Linh Ma Ảnh đồng ý chia nhau như vậy, võ lâm chính phái nhất định bị tiêu diệt.
Nghĩ thế, chàng chỉ ân hận là mình suýt chút giết người ngay, thông cảm hành động của Thái Trí mà không nỡ trách.
Bích Linh Ma Ảnh lạnh lùng nói :
- Kể ra ngươi cũng khá sáng suốt lắm đó. Nhưng rất tiếc năm đường chỉ phong “Phật châu âm khí” của ngươi đánh ra quá nhẹ, không giết chết nó mà chỉ làm nó bất tỉnh. Thôi, mau cho nó một chưởng giết chết nó đi, để nó làm gì đó.
Thái Trí đại sư hử lên một tiếng, nói :
- Ngươi đừng tỏ ra quá thông minh. Coi thái độ ngươi ta cũng đủ hiểu âm mưu của ngươi rồi...
Bích Linh Ma Ảnh cười âm trầm :
- Bây giờ ngươi đã hiểu phần nào âm mưu ly gián của ta rồi phải không?
- Ừ!
- Ta đã nói ra cho ngươi nghe qua hai câu kinh, tức là ngươi đã mang của ta một món nợ, ta có thể yêu cầu ngươi một việc...
- Việc gì?
- Tuân theo lịnh ta.
- Hừ! Tuân theo? Tuân theo cái gì?
Bích Linh Ma Ảnh lạnh lùng nói :
- Giết Trịnh Kiếm Hồng!
Thái Trí đại sư la lớn :
- Giết nó?
- Đúng!
- Ngươi đừng mơ.
Câu trả lời phản kháng không làm cho Bích Linh Ma Ảnh phẫn nộ. Lão cười lạt :
- Thái Trí! Ngươi đừng giả bộ nữa. Ra tay đi.
- Không!
Bích Linh Ma Ảnh cười lớn :
- Ngươi muốn mặc cả à?
Thái Trí đại sư biết mình đã lầm, muốn tìm cách giải cứu Trịnh Kiếm Hồng, nhưng không có phương cách. Còn như ra sức chống lại Bích Linh Ma Ảnh, khó lòng địch lại y. Mồ hôi lão rịn ướt trán.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Chờ gì? Giết nó dễ như vặn cổ con gà con chớ khó gì mà ngươi chưa chịu ra tay.
- Ta không cần phải giải...
Nói xong Thái Trí bước tới một bước, gằn giọng :
- Tại sao ngươi bắt ta phải làm chuyện này.
Bích Linh Ma Ảnh đáp :
- Ngươi đừng lôi thôi. Ta ra lịnh thì cứ việc thi hành.
- Ta biết rồi.
- Biết cái gì?
- Ngươi sợ ra tay để dấu vết người ta phát giác ra ngươi phải không?
Bích Linh Ma Ảnh cười hì hì :
- Ngươi khá thông minh đấy.
Thái Trí đại sư nghiến chặt răng :
- Được! Ta ra tay thế cho.
Dứt lời, lão hít vào một khẩu khí, phi thân đến bên Trịnh Kiếm Hồng.
Bích Linh Ma Ảnh nói :
- Đánh đi!
Liền đó, tay hữu Thái Trí đại sư xòe ra nhắm ngay tử huyệt Trịnh Kiếm Hồng bổ xuống. Nhưng vụt cái, lão xoay bàn tay đánh quật qua Bích Linh Ma Ảnh.
Trịnh Kiếm Hồng hí mắt thấy Thái Trí nhắm ngay tử huyệt mình, chàng toát mồ hôi hột. Đinh ninh chết đến một trăm phần trăm.
Không ngờ, Thái Trí xoay ngược thế cờ, chàng nghe nhẹ nhõm trong người.
Bích Linh Ma Ảnh là con người đa mưu, tức trí dễ gì lão để cho đối phương qua mặt được lão.
Cho nên, khi thấy Thái Trí giơ tay lên, lão đã chuẩn bị sẵn, để kịp thời đối phó nếu đối phương làm phản.
Quả thực, suy đoán của lão trúng phóc.
Thái Trí vừa trở tay là nhanh như chớp, tay lão phóng chụp tới, dính cứng ngắt tay Thái Trí theo thế “Đơn Thu Sát Long”.
Lão cười khà khà :
- Ta biết ngươi không tuân lệnh. Bây giờ coi ngươi tuân lệnh không cho biết.
Thái Trí cảm thấy cánh tay mình tê buốt xuất mồ hôi hạt.
Nhưng không vì thế Thái Trí lại chịu theo sự sai khiến của lão lam. Y cố gắng vận công chống cự. Càng chống cự, bàn tay Bích Linh càng siết mạnh thiếu điều gãy ra từng đoạn. Mồ hôi trong người Thái Trí tuôn ròng như nước.
Qua vài giây kịch chống, Bích Linh Ma Ảnh hoàn toàn khống chế được Thái Trí.
Tay Bích Linh Ma Ảnh dằn mạnh cánh tay Thái Trí xuống sát não huyệt Trịnh Kiếm Hồng.
- Chết rồi!
Trịnh Kiếm Hồng tối cả mặt mày thầm kêu lên tiếng hốt hoảng, mắt thoạt mở to, lửa giận phụt vào mặt Bích Linh Ma Ảnh.
- Hừ! Ngươi mượn giáo giết người.
Bích Linh Ma Ảnh sửng sốt, không ngờ Trịnh Kiếm Hồng còn tỉnh khiến y thêm điên người lên. Lập tức gia tăng thêm mười phần công lực đẩy mạnh tay Thái Trí xuống, cười hì hì.
- Giết mày xong, ta dùng Ngũ Long kim kiếm giết luôn tên Thái Trí. Như vậy người ngoài sẽ cho là hai đứa bây đánh giết nhau. Hì hì..
Bàn tay Thái Trí bị Bích Linh Ma Ảnh dằn xuống đầu Trịnh Kiếm Hồng, một phút, một gần hơn.
Hai tấc!
Tấc rưỡi!
Một tấc...
Trịnh Kiếm Hồng mồ hôi ra ướt áo. Mắt không dám ngó. Miệng cũng không mở được.
Bên cạnh chàng, Đỗ Thu Linh nằm bất tỉnh nào có hay biết gì.
Chàng lúc này chỉ còn có một chút hy vọng là ước sao tám người Chưởng môn tám đại môn phải hay được Thái Trí lâm nan, chạy đến cứu. May ra chàng mới sống sót.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]