Tiếng ho đó chính là tiếng ho của cha chàng.
Trong tiếng ho có thêm tiếng thở mệt nhọc tỏ vẻ đau đớn đến cùng cực.
Chàng kinh mang, quên cả mọi hiểm nguy nhảy bổ đến và kêu :
- Cha! Cha có sao không?
- Con về đó hả?
- Vâng!
- Chỉ một mình con?
- Phải.
- Vậy mà...
- Sao? Cha nói sao?
Lão già ho ặc ặc vài tiếng rồi nói :
- Con mau đến mở các cửa sổ ra.
- Vâng.
Chàng vội chạy đi mở toác cửa sổ rồi quay lại nói :
- Ba ngọn chưởng hồi nãy là của cha đánh ra?
- Đúng!
Lời đáp của ông làm Trịnh Kiếm Hồng mở mắt tròn xoe kinh ngạc.
Khói vàng từ từ bay theo các cửa sổ ra ngoài.
Gian phòng trở lại sáng sủa.
Thân ảnh Trịnh Vũ Hùng nằm vắt ngang lên một sạp gỗ. Trịnh Kiếm Hồng kêu lên :
- Cha!
Rồi ôm xốc ông đặt nằm lại ngay ngắn và nói :
- Cha! Sao ra nông nỗi này?
- Ta bị dội chưởng lực...
- Trời! Cha!...
- Con đừng kinh hãi.
- Cha biết võ công?
- Phải!
- Cha...
- Con kinh ngạc lắm ư? Đáng lẽ ta phải...
- Cha là Phong Vân kiếm khách?
- Phải!
- Còn mẹ con?
- Phụng Hoàng kiếm khách Hứa Vô Trần!
- Á!...
Trịnh Kiếm Hồng nghe xong rúng động thần sắc, kêu khẽ một tiếng rồi ngồi chết trân một chỗ.
Trịnh Vũ Hùng ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-linh-ma-anh/2853025/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.