Chương trước
Chương sau
"Tiểu Phách Tử!" Thuyền rồng dần dần di chuyển đến gần, Hoài Băng nhìn thấy Tiểu Phách Tử cùng Vân Ca được hai con Bạch Lân Hải Xà cuốn trong nước, khiến Hoài Băng hốt hoảng ném mỏ neo xuống dưới.
"Ta đưa dây thừng xuống, Tiểu Phách Tử, các người chờ chút!" Hoài Băng vừa dứt lời, chỉ thấy hai con Bạch Lân Hải Xà kia đã nâng Tiểu Phách Tử cùng Vân Ca đặt lên thuyền.
Ngón tay Hoài Băng lóe lên ngân châm, nhưng hai con Bạch Lân Hải Xà lặng lẽ lặn xuống biển, không ngoi lên nữa.
"Hoài Băng!" Tiểu Phách Tử mỉm cười nhìn nàng, "Ta biết ngay ngươi sẽ âm thầm đi theo tiếp ứng chúng ta mà!"
"Ta sợ ngươi lại không làm được!" Hoài Băng lo lắng nhìn Tiểu Phách Tử cẩn thận đặt Vân Ca lên thuyền, "Nàng là..."
"Nàng nói nàng là công chúa..." Tiểu Phách Tử lo lắng xoay người nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, giúp nàng lau máu trên mép môi, "Làm sao đây? Vừa rồi khi cứu nàng ra ngoài nhìn thấy nàng vẫn còn khỏe mà, vì sao tự nhiên nôn ra máu nhiều vậy?"
Hoài Băng xem thử mạch đập Vân Ca, không khỏi kinh hãi, "Nàng... nàng bị trúng trùng độc!"Sau đó Hoài Băng dùng ngân châm đâm vào tâm mạch Vân Ca, "Bà bà chưa bao giờ dạy ta thuật đuổi trùng, nếu trước khi trời sáng tìm được tứ tỷ, có lẽ nàng vẫn còn hi vọng sống!"
"Không cần... uổng công phí sức..." Đột nhiên Vân Ca nắm thật chặt tay Hoài Băng, "Ta chỉ có một... tâm nguyện... giúp ta tìm được... đệ đệ... khôi phục... Đại Chiếu..."
"Lại nói mê sảng rồi." Tiểu Phách Tử lắc lắc đầu, thương xót nhìn nàng.
"Có lẽ không phải nàng nói mê sảng gì đâu, có thể Đại Chiếu đã từng tồn tại." Hoài Băng thương tiếc gật đầu, "Ta chỉ có thể giúp nàng ngăn lại trùng độc công tâm, còn muốn tìm được tứ tỷ nhất định phải trở về đảo Thiên Khu..." Hoài Băng nhìn Tiểu Phách Tử, ngươi không trộm được tiên quang, hiện giờ lại cõng theo một người sắp chết trở về đây, chắc chắn bà bà sẽ không bỏ qua cho ngươi.
"Nếu các ngươi... giúp ta tìm được đệ đệ... ta sẽ đưa các ngươi tiên quang!" Vân Ca cắn chặt răng, nhưng đau đớn trong cơ thể khiến nàng không nhịn được lại há miệng phun ra ngụm máu tươi.
"Tiên quang?" Hoài Băng ngẩn ra nhìn Tiểu Phách Tử, thì ra ngươi thật sự trộm được tiên quang.
Đột nhiên một con trùng bay đến, đậu trên trán Vân Ca.
Hoài Băng kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ chở vị nữ tử áo hồng đang dần dần đến gần.
Tứ cô nương Ảm Nhi nhẹ nhàng thổi sáo, trùng độc đậu trên trán Vân Ca khẽ vỗ cánh, như đang giương cánh nhảy múa uyển chuyển dưới ánh trăng.
"Tứ tỷ..." Hoài Băng khó hiểu nhìn Ảm Nhi, vì sao nàng lại xuất hiện ngay lúc này? Chẳng lẽ là bà bà còn giữ chiêu sau hay sao? Nàng vẫn luôn âm thầm theo sát mình từ nãy đến giờ?
Mũi chân Ảm Nhi bước lên mép thuyền phi thân lên thuyền, một tay vẫn giữ ngay ống sáo thổi lên tiếng nhạc khác thường, tay kia đặt trên cổ tay Vân Ca, vừa chạm vào liền nhíu mày.
Một mũi nhọn sáng lên ngay ngón tay, Ảm Nhi nhanh chóng rạch lên tay Vân Ca, ngay tức thì máu tươi tràn ra, trùng độc đang bay lượn uyển chuyển dưới ánh trăng yên tĩnh, bỗng nhiên phát ra từng tiếng quái dị.
Hơn mười con trùng độc chui ra từ vết thương, rối rít nhảy múa cùng những con trùng độc đang bay lượn trên không trung.
Sắc mặt Vân Ca dần dần hồi phục lại, đau đớn trong cơ thể giảm bớt đôi chút.
Tiếng sáo của Ảm Nhi dừng lại, lấy ra một viên thuốc trong áo, nàng mỉm cười đút vào miệng Vân Ca, sau đó điểm một vài huyệt vị gần cổ tay Vân Ca, ngăn lại máu. Nàng lắc đầu quay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Phách Tử, trong ánh mắt nàng thoáng hiện chút sát ý.
Tiểu Phách Tử không khỏi hít sâu, "Tứ... tứ cô nương, ngươi muốn làm gì vậy?"
"Tứ tỷ! Đừng!" Hoài Băng nghiêng người chắn trước mặt Tiểu Phách Tử, "Nhiệm vụ này là bà bà giao cho ta, nếu không để ta đích thân hoàn thành, chắc chắn bà bà sẽ trách tội!"
Ảm Nhi lắc lắc đầu, đôi mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng, bước đến gần Tiểu Phách Tử.
"Tứ tỷ!" Hoài Băng lắc đầu mãnh liệt, dường như nàng nhớ đến điều gì, lấy ra miếng da cừu trong áo, "Hình vẽ trên bức tranh này chính là thứ được khắc trên tiên quang ở Lôi Châu, ta vẫn chưa giao cho bà bà, tứ tỷ, nếu như... nếu như tứ tỷ tha cho Tiểu Phách Tử lần này, ta sẽ đưa cho tỷ thứ này ngay lập tức."
Chân mày Ảm Nhi cau lại, ý muốn hỏi, nếu ta không tha thì sao?
"Tứ tỷ, nếu ta phá hủy tấm da cừu này khiến bà bà trách tội, tỷ biết tính bà bà phải không? Bà bà sẽ làm gì tỷ cũng biết chứ!" Hoài Băng nhìn thẳng vào mắt Ảm Nhi, "Hơn nữa, nếu Tiểu Phách Tử chết rồi, sẽ không có ai giúp bà bà lấy trộm tiên quang."
"A..." Tiếng hát kì dị phát ra từ miệng Vân Ca.
Ảm Nhi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy từng đợt sóng dâng lên, dường như có vật gì đó nhảy vọt khỏi mặt nước.
"Ào ào -!"
Chỉ thấy một con cá heo ngậm tiên quang nhảy vọt lên, nhả tiên quang trên thuyền, sau đó liền lặn ngụp thật sâu xuống biển.
Hoài Băng kinh hãi, cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của Ảm Nhi.
Vân Ca yếu ớt ngồi dậy, ôm tiên quang thật chặt trong lòng, "Chỉ cần... ngươi không giao tiên quang cho Nam Cung Liêu, ta tình nguyện dùng tiên quang này đổi lấy... một mạng... cho nàng..."
Ảm Nhi nhìn Vân Ca, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
"Nếu như ngươi không đồng ý... ta sẽ ôm tiên quang này nhảy xuống biển tự vẫn... đảm bảo từ nay trên đời sẽ không còn ai thấy được tiên quang!" Vân Ca lui về sau một bước, dường như lúc nào cũng có thể nhảy xuống biển tự vẫn.
"Tứ tỷ, ta biết bà bà chỉ thị lệnh ám sát này, nếu như Tiểu Phách Tử trộm được tiên quang, chắc chắn bà bà sẽ không để nàng sống sót, nhưng nếu tiên quang biến mất vĩnh viễn, bà bà cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta..." Hoài Băng nghiêm túc nhìn Ảm Nhi, "Tứ tỷ, ta sẽ không làm khó tỷ, chỉ cầu tỷ bỏ qua cho Tiểu Phách Tử lần này, nếu như sau này gặp lại Tiểu Phách Tử mà tỷ còn muốn giết nàng, tuyệt đối ta sẽ không ngăn cản."
Ảm Nhi nặng nề thở dài, lắc lắc đầu, quay lại đưa tay ra nhìn Vân Ca, ý bảo đưa tiên quang đây.
"Vậy là ngươi đồng ý tha..." Vân Ca có chút nghi ngờ.
Hoài Băng gật gật đầu, "Cô nương, ngươi đưa tiên quang cho tứ tỷ đi, chắc chắn đêm nay nàng sẽ không giết Tiểu Phách Tử."
Vân Ca liếc mắt nhìn nàng thật sâu, đặt tiên quang trong bàn tay nàng, "Nếu như ngươi đổi ý... ta vẫn có thể lấy lại được tiên quang này..."
Ảm Nhi nhớ đến nàng có thể sai khiến thủy tộc, không khỏi cười lạnh, lắc đầu, nói không giữ lời, chuyện này tứ cô nương nàng chưa bao giờ làm!
"Tứ tỷ..." Hoài Băng đến gần Ảm Nhi, đặt mảnh da cừu vào tay nàng, "Ta nghĩ ta không trở về được đảo Thiên Khu rồi, bà bà ở đó nhờ tỷ..."
Ảm Nhi gật gật đầu, nhìn Hoài Băng không thôi, bỗng nhiên ánh mắt chuyển động trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử, nếu như sau này ngươi dám khi dễ ngũ muội, nhất định ta sẽ không để cho ngươi chết tử tế!
Tiểu Phách Tử không nhịn được hít sâu, "Tứ... tứ cô nương, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta, đáng sợ lắm..."
Hoài Băng không nhịn được ôm lấy Ảm Nhi, "Tứ tỷ, ta sẽ nhớ đến tỷ."
Ảm Nhi nhịn xuống lệ nóng bất chợt tràn mi, vỗ vỗ lưng Hoài Băng, vội vàng nhìn thoáng qua Tiểu Phách Tử, xoay người nhảy xuống thuyền rồng, vững vàng đáp trên thuyền nhỏ.
"A..."
Tiếng hát Vân Ca vang lên lần nữa, bỗng nhiên thuyền nhỏ có chút lay động.
Hoài Băng tức giận trừng mắt nhìn Vân Ca, "Nói thế nào thì tứ tỷ cũng là ân nhân cứu mạng ngươi! Không ngờ ngươi lại muốn xuống tay với nàng!" Ngân châm xuất hiện trên ngón tay, liền muốn tấn công yếu huyệt Vân Ca.
Đột nhiên tiếng hát ngừng lại, Vân Ca cười lạnh, "Nếu nàng không đổi ý, chắc chắn mấy con rắn biển này sẽ không động đến nàng..."
Ảm Nhi lắc lắc đầu, thản nhiên để xuống tiên quang cùng da cừu trên thuyền nhỏ, nhẹ nhàng thổi sáo, bình thản rời đi.
Trùng độc vỗ cánh, tản ra ánh sáng, chỉ thấy nó bay múa chung quanh Ảm Nhi dưới ánh trăng, vừa có chút mông lung, vừa có chút kì dị.
"Tứ tỷ..." Hoài Băng nhìn bóng lưng Ảm Nhi dần đi xa, trong lòng không khỏi đau nhói, vĩnh viễn nàng không quay về được đảo Thiên Khu rồi, cũng vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại các vị tỷ muội của mình rồi...
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử vỗ vỗ vai nàng.
Ngân châm trên ngón tay Hoài Băng chỉ thẳng vào cổ Tiểu Phách Tử, chỉ thấy trong mắt Hoài Băng đẫm lệ nhìn nàng, "Vì sao ta lại gặp gỡ ngươi? Để cho ta làm chuyện có lỗi với thất muội, có lỗi với tứ tỷ?"
Tiểu Phách Tử hơi ngẩn ra, "Ta..."
"Gặp gỡ... chính là gặp gỡ..." Vân Ca nhìn Hoài Băng, "Có thể ít bị ràng buộc hơn, ngươi may mắn hơn... so với ta nhiều..."
"Làm sao ngươi có thể hiểu được tình cảm tỷ muội của chúng ta?" Hoài Băng buồn bã quát to, bàn tay nóng lên, Tiểu Phách Tử nắm chặt tay nàng, lắc lắc đầu nhìn nàng.
"Từ nhỏ ta đã không có tỷ muội rồi... chỉ có một đệ đệ..." Vân Ca đồng thời đau lòng nói, "Ngày quốc gia bị tàn phá... là ngày... không còn thấy tung tích đệ đệ..."
"Vì vậy ngươi ra ngoài tìm kiếm đệ đệ, vô ý bị hải tặc bắt sao?"
"Nam Cung Liêu... càng muốn tiên quang... ta càng không thể nào cho hắn tiên quang này được!" Vân Ca cười lạnh, "Chỉ là... không tìm được đệ đệ nữa rồi, di dân Đại Chiếu còn sót lại... sẽ không nghe hiệu lệnh của ta... phục quốc vô vọng..."
"Phục quốc hay không phục quốc gì, chẳng liên quan đến ta." Hoài Băng hờ hững liếc mắt nhìn Vân Ca, quay đầu nghiêm nghị nhìn Tiểu Phách Tử, "Ngươi để lại Tô Hoán Thần một mình với bọn hải tặc kia, lỡ như nàng gặp chuyện không hay, làm sao ta có thể đối diện với tam tỷ, sẽ làm tỷ thất vọng."
Tiểu Phách Tử hổ thẹn lắc đầu, "Ta..."
"Nếu giúp ta một chuyện... ta giúp các ngươi cứu người..." Bỗng nhiên Vân Ca lạnh lùng nói, "Nếu không, cho dù ta biết sai khiến thủy tộc... cũng không cách nào cứu được người các ngươi muốn đang nằm trong tay Nam Cung Liêu..."
Tiểu Phách Tử vội vàng hỏi Vân Ca, "Giúp ngươi chuyện gì?"
"Đoạt quyền." Vân Ca nhàn nhạt mở miệng, chỉ thấy dưới ánh trăng nàng lộ ra vẻ ngạo khí vô cùng, "Ta muốn ngươi... giả trang thành đệ đệ ta, làm thái tử Đại Chiếu ta..."
"Ta?" Tiểu Phách Tử không nhịn được hít sâu.
Hoài Băng cười lạnh lắc đầu, "Ngươi nghĩ đoạt quyền dễ lắm à? Đâu phải chỉ cần dùng chút thời gian thì có thể đoạt được? Chỉ sợ đến lúc đó Tô Hoán Thần đã chết trong tay hải tặc rồi, còn ta thì sẽ không còn mặt mũi nào gặp tam tỷ nữa."
"Các ngươi cũng chỉ đi được con đường này thôi..." Vân Ca lắc đầu, "Nếu không thì cho dù hiện giờ các ngươi có chạy đến cứu người... cũng chỉ là uổng công đôi bên đều mất mạng..."
"Ta làm!" Tiểu Phách Tử liên tục gật đầu, "Ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần có cơ hội cứu con mọt sách!"
"Đồ ngốc!" Hoài Băng rút tay ra khỏi Tiểu Phách Tử, "Nếu lỡ như nàng đổi ý thì sao?"
"Hoàng tộc Đại Chiếu... nhất ngôn cửu đỉnh..." Vân Ca nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, "Ta... không còn kịp tìm đệ đệ trở về... Tiểu Phách Tử... tương lai Đại Chiếu ta... chỉ có thể dựa vào ngươi!"
"Được, ta tin ngươi!" Tiểu Phách Tử gật gật đầu, xoay người nắm chặt tay Hoài Băng lần nữa, "Hoài Băng, lần này, ta chỉ có thể đánh cuộc rồi."
"Đi về phía Đông, trước lúc trời sáng sẽ nhìn thấy ba hòn đảo nhỏ..." Vân Ca chỉ về phía Đông, đôi mắt nàng hơi mệt mỏi.
Hoài Băng tự giễu thở dài, "Tiểu Phách Tử, nếu như lần này ngươi thua cuộc, không những ta sẽ đâm hơn trăm lỗ trên người ngươi, mà ta cũng sẽ tự sát tạ tội với tam tỷ!"+
"Chắc chắn... sẽ không..." Đáy lòng Tiểu Phách Tử vô cùng rét lạnh, con mọt sách, ngươi phải cố gắng chịu đựng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.