"Đại nhân, may quá tìm được người rồi!" Một gã nha dịch vội vàng chạy vào tiệm vải, khiến Hoán Thần cùng Nhược Yên đang chọn vải liền ngừng lại.
Hoán Thần ngạc nhiên nhìn nha dịch: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại nhân, hình như đê điều ngăn biển có chuyện rồi, xin đại nhân nhanh chóng đi trước xem xét." Sắc mặt nha dịch tái nhợt, mặc dù những ngày gần đây chỉ có mưa phùn dai dẳng rơi xuống Lôi Châu, nhưng mà Lôi châu bị tai nạn biển nhiễu loạn nhiều năm, thời tiết thay đổi là chuyện dân chúng Lôi Châu sợ nhất trong lòng.
"Được." Hoán Thần gật gật đầu, xoay người nhìn Nhược Yên: "Nhược Yên, ta..."
Nhược Yên thản nhiên mỉm cười lắc đầu: "Ngươi đi đi, dân chúng quan trọng hơn."
"Ừm." Hoán Thần khẽ cười, giương mắt nhìn chủ tiệm vải: "Sau khi Nhược Yên chọn xong, chỉ cần nàng thích thì cứ đến phủ nha ta lấy bạc là được."
"Vâng, Tô đại nhân." Người chủ tiệm vải cười vui vẻ, gật đầu lia lịa.
Hoán Thần nhìn Nhược Yên thật sâu, liền vội vàng theo nha dịch rời khỏi tiệm vải.
Nhược Yên dõi mắt nhìn Hoán Thần rời khỏi, cúi đầu ngắm nhìn miếng vải đỏ bên cạnh, bất chợt nàng mỉm cười, mở miệng nói: "Ông chủ, ta chọn mảnh vải này."
"Vâng, thưa Nam Cung cô nương, ta bảo đảm sau năm ngày liền có thể may xong hỉ phục đưa đến nơi." Người chủ tiệm vải vừa dứt lời, lập tức nhìn sang nữ công may áo bên cạnh: "Nhanh lên, lấy thước đo cho Nam Cung cô nương."
"Vâng, ông chủ." Nữ công may áo gật gật đầu, lấy ra thước dây đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-hai-quang/1422584/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.