"Ngồi ngốc trong phủ nha này không vui chút nào." Tiểu Phách Tử nhìn thư phòng Hoán Thần: "Không lí do gì chỉ ngồi đây trông chừng bảo vật giúp hắn, còn phải tham quan chứ!" Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Phách Tử cầm lên tiên quang trên bàn: "Chắc là nên đi nơi nào chơi đùa vậy."
Mới vừa phi thân rời khỏi phủ nha, Tiểu Phách Tử chỉ vừa đáp xuống đất đã cảm thấy phía sau chợt lạnh, khiến cho nàng rụt cổ ngay lập tức.
"Phi trộm công tử, ngươi đang muốn đi đâu vậy?" Giọng nói Hoài Băng vang lên từ phía sau.
Tiểu Phách Tử hốt hoảng ôm thật chặt tiên quang trong ngực, cười hì hì: "Ngũ... ngũ cô nương, đã tối thế này rồi, người vẫn còn chưa ngủ à?"
Vẫn là gương mặt mị hoặc kia, vẫn là nụ cười chỉ cần liếc mắt liền mất hồn kia, Hoài Băng bước đến gần Tiểu Phách Tử, cẩn thận nhìn gương mặt nàng, quả thật mặc nam trang tuấn dật bất phàm, nàng chạm bàn tay mềm mại lên Tiểu Phách Tử, thoáng hiện nụ cười tà mị: "Ta ở một mình, vì vậy ngủ không được."
Tiểu Phách Tử cuống quít lui về phía sau, gương mặt đã đỏ bừng, "Ngươi... ngươi đừng tới đây!"
Hoài Băng mỉm cười ranh mãnh: "Ta đâu có ăn ngươi, ngươi làm gì sợ như vậy?"
"Ngươi... ngươi..." Tiểu Phách Tử há hốc mồm cứng lưỡi, bình thường thông minh lanh lợi, nhưng khi ở trước mặt Hoài Băng lại không nói được câu nào.
Ngón tay nhu mị chạm lên tay Tiểu Phách Tử, một vệt sáng lặng lẽ đâm vào trong da thịt Tiểu Phách Tử, nhưng chỉ hơi ngứa một chút.
"Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-hai-quang/1422577/chuong-10.html