Lâm Trí Viễn mở cửa. Nhà cũ đã rất lâu không có người ở. Mỗi tuần dì đến quét dọn, thông khí hai lần, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác trống trải.
Hắn đi đến trước sofa, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, nhíu mày.
Lương Bích Hà…
Bọn họ từng có rất nhiều quá khứ, nhưng bây giờ đã cảnh còn người mất. Hắn đã và đang có cuộc sống mới ở Mỹ, thật sự đi quá xa rồi… Hắn tưởng rằng lần này cô và hắn sẽ gặp lại, gặp nhau mỉm cười giống như với những bạn học khác, bắt tay nói một câu “xin chào”.
Thế nhưng cô không đến.
Là vẫn… vẫn chưa tha thứ cho mình? Trái tim Lâm Trí Viên nhảy lên, day day ấn đường, tức khắc lại nghĩ hắn cũng không nợ cô cái gì. Có yêu đương, tất nhiên sẽ có chia tay.
Bọn họ chỉ là chia tay.
Lâm Trí Viễn nghĩ thông suốt điểm này, thở dài một hơi. Hắn đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, rồi lại vào mỗi gian phòng xem một chút. Lúc trước quả thật trong nhà định bán căn nhà này, nhưng mà bị hắn ngăn cản. Gia đình bọn họ không thiếu nhà cũng không thiếu tiền. Căn nhà cũ có hồi ức này cứ giữ lại đi.
Kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc. Thăm nhà cũ xong, hắn cũng nên về Mỹ tiếp tục cuộc sống của hắn.
Nếu Lương Bích Hà đã không muốn gặp hắn, vậy thì không gặp đi.
***
Ngày thứ ba, Bích Hà đã nhận được đồ kỷ niệm của lớp trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-ha/2500101/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.