“Dựa vào đâu tôi phải cho em vay?”
Nói xong câu đó, Lâm Trí Viễn chỉ mỉm cười nhìn lòng bàn tay phải, chờ cô nói chuyện.
Thậm chí hắn đã cảm thấy lòng bàn tay phải tê dại, dường như nước mắt của cô ngày đó còn đang từ từ khô cạn trong lòng bàn tay hắn.
Ngày đó cô khóc, xin hắn buông tha cô.
Nhưng làm sao hắn có thể buông tha cô.
Cô là một nửa linh hồn khuyết thiếu của hắn, linh hồn hắn vẫn luôn vô thức tìm kiếm vật thay thế để lấp đầy. Trước kia hắn không biết điều hắn tìm là cô, bây giờ hắn đã biết rồi… Vậy làm sao hắn có thể thả cô đi?
Cho dù chết, cô cũng phải chết trong lòng bàn tay hắn.
Nước mắt ngày đó khiến hắn hiểu được, hắn thật sự xa cô quá lâu rồi. Lâu đến mức cô đã trưởng thành, lâu đến mức cô đã có đầy đủ tư duy thoát khỏi khống chế của hắn đối với cô.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Hắn cũng không phải Lâm Trí Viễn trước kia. Mười năm nay, hắn học được càng nhiều thủ đoạn hơn… Trước đó chỉ là không cần thiết sử dụng với cô mà thôi.
Thứ hắn muốn chưa bao giờ không giành được.
Lương Bích Hà đã định sẵn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Nhưng lần này hắn không chỉ muốn thân thể, mà còn cả linh hồn cô.
Rất lâu sau, hắn mới nghe thấy Bích Hà bắt đầu lên tiếng, giọng nói nức nở hình như đang khóc: “Lâm Trí Viễn, tôi thật sự hết cách rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-ha/2500054/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.