Không muốn tự mình đa tình, cũng không muốn đoán tới đoán lui.
Vì chứng thực suy đoán này của cô, Ngọc Điệm Thu nói làm là làm.
“Lục Trì Chi.” Cô bấm tay gõ vang vách tường.
“Anh đây.” Anh trả lời sau một giây.
“Em không thoải mái.” Ngọc Điệm Thu giả vờ đáng thương hề hề: “Cảm giác sắp chết rồi.”
Cửa bên cạnh “rầm” một tiếng vang lên, không đến mười giây, Lục Trì Chi phá cửa mà vào. Biểu tình của anh hoảng loạn, cũng không kiêng kị gì, lập tức xông đến bế ngang cô lên.
“Gọi xe cứu thương quá chậm, anh đưa em đến bệnh viện.” Anh giơ một bàn tay ra, lòng bàn tay dán lên trán của cô: “Chỗ nào không thoải mái? Đầu hay là bụng?”
“Chi Chi.” Ngọc Điệm Thu câu lấy cổ anh mà cười.
Chú ý tới sự giảo hoạt trong mắt cô bé trong lồng ngực, Lục Trì Chi ngẩn người, dừng chân lại: “Anh bị lừa, em giả vờ?” Ngữ khí khẳng định.
“Hi.” Cô cười.
Lục Trì Chi nhẹ nhàng thở dài: “Kẻ lừa đảo.” Dép lê anh cũng chưa kịp đi vào.
“Thật xin lỗi.” Cô nhanh chóng xin lỗi: “Nhưng mà, làm sao anh lại khẩn trương như thế.” Ngọc Điệm Thu cười xinh đẹp: “Anh có phải là thích em hay không?”
Động tác của Lục Trì Chi dừng lại.
“Hỏi anh đấy.”
Lục Trì Chi không trả lời trực tiếp, mà là đang ước lượng với cô, lại nhìn ổ chăn của cô, như là chuẩn bị ném cô trở về: “Biết gạt người như vậy, hiện tại ném xuống còn kịp không?”
Anh không phủ nhân, chính là thừa nhận.
“Không kịp.” Trong lòng của Ngọc Điệm Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dong/922379/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.