Xác nhận xong tâm ý của mình, Ngọc Điệm Thu cảm thấy chuyển được vận hay không thì không còn quan trọng nữa. Cô cho rằng bắt tặc thì phải bắt vương trước, vận khí của Lục Trì Chi càng đáng tin cậy hơn. 
Tự tìm nữ nhân cho anh không bằng cô tự tiến cử. Đây là lời nói nguyên văn của Lục Trì Chi. Ngọc Điệm Thu đã nghĩ đến đường lui sau khi bị từ chối, một chút cũng không giả. 
Cô giống như một tín đồ đi vào cửa Phật vô dục vô cầu chỉ vì nam thần mà khom lưng, trong hèn mọn lộ ra một tia buồn cười như vậy. 
Hèn mọn, là do Ngọc Điệm Thu tự phong. 
Ở trong mắt Lục Trì Chi, biểu tình của cô cao lãnh, không coi ai ra gì. 
Cô gái này gần đây có chút tra tấn người khác. Trời lạnh băng, cô chỉ mặc một chiếc quần jean rất mỏng. Chân vốn dĩ đã thon, bọc như vậy, kẻ ngốc cũng nhìn ra được là nữ sinh. 
Anh đỡ đỡ cái trán. Chỉ cần không nhìn cô, thì cô không cần diễn. 
Ngọc Điệm Thu đi ngang bàn trà, đổ nước vào bình giữ nhiệt. 
Lại đi ngang qua bàn ăn thuận tay xoa xoa bàn ăn không dính bụi trần. 
Đi ngang qua trước mặt anh toàn phương vị không có góc chết. Sau đó bắt đầu di chuyển giá điện thoại giả vờ như ghi hình, đứng trước ống kính âm thầm quan sát. 
Đều khác thường như vậy, anh không cảm thấy kỳ quái, không chế nhạo vài câu hay sao? 
Đêm đó người phụ nữ mỹ diễm phong tình đứng trước xe anh, anh cũng không đề cập đến một chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dong/922373/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.