Từ sau khi dùng dao cạo râu cạo lông chân, Ngọc Điệm Thu luôn cảm thấy ánh mắt Lục Trì Chi nhìn cô có chút kỳ quái. Có thể là ngại chân cô không sạch sẽ. Ngoài miệng là ngại đồ vật ở trên đùi, thật ra là người ngại. Cô lúc ấy chắc đầu bị úng nước nên mới làm ra loại chuyện này. 
Cô ra cửa hàng mua một cái mới đền cho anh. 
Phí sinh hoạt một tháng mất hết rồi. 
Ngọc Điệm Thu biến bi thương thành linh cảm, đầu tiên hoàn thành lượng công việc của cả ngày. 
Cô nhìn số tiền tiêu vặt, còn dư lại 81 tệ 5. 
Để kiếm sống, dù sao thì Ngọc Điệm Thu cũng là một người thấp hèn và kém may mắn, nhận đơn hàng đại lý đầu tiên. 
Kết thúc nghỉ trưa. Lydia cầm một tập văn kiện đi đến: “Tiểu Thu, chốc nữa em mang cái này đến tầng năm tòa nhà đối diện.” 
“Ồ, vâng.” 
“Tổng giám Bạch chỉ đích danh để em mang đến, chắc là muốn thử em.” Lydia vỗ vỗ vai của Ngọc Điệm Thu: “Chốc nữa trả lời vấn đề phải biểu hiện thật tốt, có hi vọng chuyển lên làm chính thức!” 
Đưa văn kiện còn thuận tiện khảo hạch? 
“Vâng, chị Lydia.” 
Tổng giám Bạch chính là người đưa WeChat của người chế tác cho cô lần trước, lúc răn dạy người khác cực kỳ hung dữ, khi Ngọc Điệm Thu đi vào thang máy là bắt đầu khẩn trương. Cũng may Tổng giám Bạch cũng không làm gì cả, nhận được văn kiện, cười nói cảm ơn rồi cho cô đi rồi. 
Trước khi cửa thang máy khép lại, Ngọc Điệm Thu nhìn thấy một hình bóng quen 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dong/922366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.