Uống một ngụm cũng là uống, uống rượu không lái xe, ý thức an toàn của vị đại thiếu gia này còn rất tốt.
Ngọc Điệm Thu trượng nghĩa gật gật đầu: “Được.”
“Em trai, anh tự giới thiệu một chút.” Lâm Bỉ Khâu giơ tay chỉ vào một loạt người ngồi trên sô pha, nói tên từng người: “Người ngồi đầu tên Khảo Nãi, người phía sau cậu ấy tên Mao Tiêm, bên cạnh là Dụ Nê, Ô Long, cuối cùng chính là hai người có tên theo phong cách Mỹ, Mocha và Latte.”
Ngọc Điệm Thu phảng phất đi vào một tiệm trà sữa, cong mắt lên xua xua tay: “Rất vui vẻ quen biết mọi người, tôi tên là Ngọc Điệm Thu. Ngọc trong ngọc thạch, Điệm là trong chiếu trúc, Thu trong mùa thu.”
“Cái tên thật có tình thơ ý hoạ! Anh mù chữ xin hỏi một câu, là có ngụ ý đặc biệt gì sao?”
Lục Trì Chi buồn bã nói: “Một tấm chiếu trúc tương đối mát mẻ.”
Những người khác quay đầu nhìn về phía Ngọc Điệm Thu. Tự mình chứng thực: “… Ừm, đúng vậy.”
“Được quá nhỉ Lục Trì Chi, cậu đột nhiên trở nên có văn hoá như vậy.”
“Các cậu cho rằng Lục gia tôi học Thanh Hoa mấy năm là công cốc à?”
“Chiếu trúc mát mẻ?” Mao Tiêm không hiểu nổi, hỏi: “Đây có hàm ý thâm ảo nào không?”
Lục Trì Chi lười nhác nhấc mí mắt lên: “Ngủ thoải mái.”
“Phụt…” Ngọc Điệm Thu thiếu chút nữa thì bị sặc chết.
Sau đó phát hiện, hình như chỉ có mình cô hiểu sai nghĩa.
“Mùa hè ngủ chiếu rất là thoải mái.”
“Cái họ này rất là hiếm thấy, em trai là dân tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dong/922363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.