Hoàng Đế ho khẽ một tiếng, nói: “Được rồi, Cố khanh, xem như ngươi thắng.”
Ta giật mình, ngơ ngác nhìn phu quân ta. Nước mắt hắn vẫn tuôn dài.
Công Chúa giãy nảy lên: “Phụ hoàng, con không chịu! Con muốn gả cho Cố Lân!”
Hoàng Đế bực dọc nói: “Đủ rồi! Con còn tiếp tục làm loạn nữa, cái danh hôn quân này trẫm thật là rửa không sạch!”
Công Chúa rơm rớm nước mắt, oán hận nhìn về phía ta, lại si mê mà nhìn phu quân ta.
Hoàng Đế nói với phu quân ta: “Cố khanh, dìu phu nhân của ngươi dậy đi.”
Phu quân ta dìu ta đứng dậy.
Hoàng Đế nhìn ta cười, nói: “Cố phu nhân, làm ngươi sợ hãi rồi. Nếu ngươi đã không cần vinh quang sau khi chết, vậy trẫm phong cho ngươi làm cáo mệnh, coi như bồi thường thay đứa con không nên thân này của trẫm.”
Phu quân ta chắp tay nói: “Thần không dám.”
Ta nói theo phu quân ta: “Thần phụ không dám.”
Hoàng Thượng cười ha ha, nói với phu quân ta: “Không sao, phu nhân của ngươi hiền đức, xứng đáng được phong cáo mệnh.”
Ta thẫn thờ theo phu quân ta xuống thuyền, cứ tưởng sẽ mất mạng, không ngờ lại nhặt được cáo mệnh.
Phu quân ta suốt chặng đường cứ nắm chặt tay ta, nước mắt còn chưa khô, ánh mắt đầy dịu dàng.
Ta hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Hắn nói: “Đào nhi, vi phu có lỗi với nàng.”
Hắn kể Công Chúa suốt ba năm không chịu chọn Phò Mã, một lòng nhớ thương Cố Lân hắn. Hoàng Thượng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bich-dao-o-nha-lan-can/3003457/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.