“Cô muốn cho tôi chết một cách thống khoái?” người đàn ông nghe nói như thế, dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười nhất trên đời, đột nhiên cười đến gập cả người: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi sẽ không để cô chết thống khoái được.” Ông ta vừa nói vừa giản chân giản tay: “King nói không sai, lần này trên đảo có một mặt hàng tốt như vậy, tôi đã rất lâu rồi không có hưởng thụ qua.”
‘Tùy Ý tiên sinh’ càng nói càng hưng phấn, hai chân thậm chí giẫm lên giẫm xuống trên mặt đất: “Tôi đã từng trải qua 10 năm làm lính đánh thuê, dám trước mặt tôi nói sẽ cho tôi chết một cách thống khoái đã không còn lại mấy người…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, lông mày của Bách Hợp nhíu nhíu lại có chút không kiên nhẫn: “King? Các người giết vài người thì coi mình là quốc vương rồi hả? Có thể đừng nói lời vô ích không?” Thời gian của cô cũng không còn nhiều, khi giết chết vị ‘Tùy Ý tiên sinh này’ cô không biết có giám sát hay không, ngộ nhỡ trong tít tắc lúc mình đào tẩu, một khi kinh động đến người trên đảo, Bách Hợp đối với tình huống trên đảo cũng không biết, nhưng từ trên những chuyện những người này làm ra, ở trên đảo khẳng định không có phòng ngự thâm nghiêm, cô cũng không có mấy phần nắm chắc có thể đánh thắng được hết những người này, huống chi người có thể mua một hòn đảo, làm chuyện mua bán giết người, người trên đảo nói không chừng cũng có súng, dựa theo tình hình hiện tại của cô, nếu thật có súng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699840/chuong-1278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.