Nếu như vẫn không tìm được bí mật ở nơi này thì mọi người sẽ bị vây ở trong Vùng đất Thất Lạc vĩnh viễn không ra được. Không thể thoát trò chơi đồng thời cũng không thể rời trò chơi được.
“Có phải còn một tế đàn nữa chúng ta chưa đi qua?” Bách Hợp ngồi trước miếu chủ hoang tàn, từ thềm đá nhìn qua, đối diện có thể mơ hồ thấy tế đàn, phía trên có một pho tượng Nữ Thần cực lớn. Nhìn thật kỹ tế đàn, ngoại trừ cái pho tượng kia thì không còn vật khác, Liễu Thanh Khê cau mày nói: “chưa có đi qua, nhưng tế đàn kia nhìn sơ qua cũng có thể thấy không có gì.”
“Đi” Thanh Qua quyết định, mọi người cũng nhẹ gật đầu.cho tới bây giờ, tế đàn đi đâu sợ liếc trông đi qua rỗng tuếch, có thể vì bất luận cái gì, nhưng tất cả mọi người muốn đi một chuyến mới được, nếu không luôn luôn ở cái địa phương này cũng không phải biện pháp hay.
Mọi người đang cách tế đàn khoảng trăm mét, một đường đi đến tế đàn, bởi vì mấy con rắn lục trong vùng đất Thất Lạc đã bị giết hết rồinên dọc đường đi mọi người cũng không gặp phải nguy hiểm, thuận thuận lợi lợi đi tới dưới tế đài.
Ở thềm đá miếu chủ điện nhìn sang bên này cũng không biết là cái tế đàn này cao bao nhiêu, nhưng lúc đi đến dưới tế đài, thì Bách Hợp mới thấy cái tế đàn này rất cao, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Phía sau tế đàn dựa lung vào vách đá dựng đứng, còn ba mặt còn lại có bậc thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699821/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.