Trong cung, được chủ tử ban thưởng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng bình ngọc này tinh xảo dị thường, cũng không phải Hiền phi thưởng riêng cho An Tuyết, bởi vì Hiền phi vẫn luôn xem hai người như nhau, có thứ gì tốt đều thưởng hai phân, mỗi người một phần.
“Hình như là bình hương cao, là hương mai, An Tuyết giữ kỹ như bảo bối, lần trước nô tỳ nhìn thấy một lần, hỏi thì nàng ta lại không nói.” Hiền phi nghe thấy lời này của An Như, trong lòng tức khắc lạnh phân nửa, không biết vì sao, nàng ta đột nhiên nhớ lại chính mình đã hỏi Chu Bách Hợp muốn tặng lễ vật gì cho Lục thái hậu khi mình đến cung Hàm Phúc trước Thánh thọ của Thái hậu, Bách Hợp từng nói, Lục thái hậu thích hương mai.
Hiền phi nghĩ đến đây, cả người như run lên.
“Nương nương, nương nương…” An Như nói xong, liền thấy sắc mặt Hiền phi đại biến, răng cũng bắt đầu vang lên ‘lạch cạch’, cũng không rõ nội tình, không biết nàng ta rốt cuộc nghĩ tới điều gì, liên tiếp kêu Hiền phi bảy tám tiếng, Hiền phi còn chưa hồi thần lại, trong lòng An Như sốt ruột, cho rằng Hiền phi không lẽ bị động kinh, đang định hô kêu to hơn, lại thấy Hiền phi đột nhiên vươn tay bắt lấy tay mình: “Cái đó là ai thưởng?”
Trong cung có thể dùng được bình ngọc, đơn giản chính là mấy người đó thôi, cung nữ nhất quyết là không dùng được thứ đó, cùng lắm thì dùng bình sứ đựng đồ đã là cực kỳ trân quý, trong lòng Hiền phi vẫn còn hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bia-do-dan-phan-cong/1699698/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.